Kết quả, tất cả những năm tháng đau khổ kia hóa ra chỉ là một trò
cười. Còn anh thì sao? Thậm chí không còn dục vọng bộc phát nỗi lòng.
Cuối cùng đến ngày hôn nay, khi gông xiềng tan vỡ, thế nhưng anh vĩnh
viễn mất đi cô gái khiến anh muốn chiến đấu, khiến anh muốn bảo vệ rồi.
Giờ phút này, đứngtrong căn nhà nơi mình trưởng thành, anh chỉ nở nụ
cười lạnh nhạt với đấng sinh thành của mình, một nụ cười khiến lòng người
thảng thốt.
Anh quay nguời bỏ đi, đáy lòng Phó Văn Anh bỗng trào dâng cơn
khủng hoảng khó hiểu, như có dự cảm chẳng lành, bà ta quát lên: “Con
đứng lại đó cho mẹ!” Bà hít sâu. “Mẹ đang nói chuyện với con đấy!”
“Con ra ngoài một chuyến.” Mạnh Yến Thần nói rất bình tĩnh, đầu
không ngoản lại.
“Hôm nay không được đi, Mạnh Yến Thần, con…”
“Mẹ!” Anh quay đầu nhìn bà. “Mẹ nhìn con đi!” Anh tiến lên một
bước, cúi đầu nhìn bà, “Mẹ, mẹ nhìn con đây này. Đây là co trai mẹ. Mấy
năm qua, mỗi ngày nó sống không bằng chết. Mẹ không thấy sao?”
Phó Văn Anh kinh hoảng nhìn anh, lệ bỗng trào dâng, mắt hoen đỏ
nhưng cố dằn xuống.
“Mẹ không nhìn thấy.” Mạnh Yến Thần chán nản nói rồi bỏ đi.
Phó Văn Anh lặng lẽ rơi lệ, sững sờ giây lát mới chực đuổi theo: “Yến
Thần…”
“Đủ rồi.” Mạnh Hoài Cẩn đứng bật dậy. “ Đừng ép nó nữa! Nhất định
phải ép con nó phát điên bà mới hài lòng sao?”