MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 624

thăng chức, anh phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được. Thế là anh dằn lại, tạm
thời anh chưa nhắc đến.

Sau khi về nhà, Hứa Thấm thừa lúc Tống Diệm đi tấm, vội điều chỉnh

lại tâm trạng, kiên quyết không để anh phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng khi lấy điện thoại di động ra, cô lại thấy thông báo cuộc gọi nhỡ và
tin nhắn của Mạnh Hoài Cẩn: Thấm Thấm, có thời gian không? Bố muốn
nói chuyện với con, ngày mai được không?

Hứa Thấm nhìn màn hình di động, trong lòng tuy đau nhưng cuối

cùng vẫn trả lời: Sau này hãy nói.

Bây giờ, cô không biết nên đối mặt với họ thế nào, cũng không muốn

đối mặt. Chỉ cần nghĩ đến thôi, nỗi đau đớn tột cùng lại xâm chiếm trọn suy
nghĩ và thân thể, cô không muốn đo đếm xem lại tình cảm họ đối với cô
được bao nhiêu, không muốn vạch trần đến cùng xem ai nợ ai, cũng không
muốn căm hận việc họ đã làm hại Tống Diệm nữa. Xem như cô trốn tránh
cũng được, bất hiếu cũng tốt, hiện tại, cô không muốn gặp họ.

Ông nhắn lại: Được, khi nào con muốn nói chuyện thì liên lạc với ba.

Hứa Thấm quẳng điện thoại sang một bên, nước mắt dâng trào. Bên

ngoài truyền đến tiếng mở cửa nhà tắm, cô vội vàng lau đi hàng lệ, tắt đèn,
chạy đến vỗ gối nằm xuống.

Tống Diệm bước vào phòng, lên giường. Cô nằm đưa lưng về phía

anh, anh chỉ có thể ôm cô từ đằng sau. Hứa Thấm hơi sợ, không biết kế tiếp
anh có muốn thân mật với mình không. Bây giờ, cô không có tâm trạng làm
gì cả, chỉ sợ bị phát hiện thôi.

Nhưng anh không có hành động gì khác, chỉ đưa lòng bàn tay vuốt ve

bụng cô. Một lúc lâu sau, khi tưởng chừng cô sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy
anh hỏi một câu không mấy rõ ràng: “Dễ chịu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.