MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 644

không hề vòng vo: “Tôi không giúp các người dễ dàng vậy đâu.”

Mấy vị trưởng bối thừa biết, nếu muốn giúp đỡ thì cô ấy đã giao cho

cảnh sát ngay từ đầu rồi, không cần chờ đến bây giờ.

Phó Văn Anh biết Địch Miểu là em gái của Tống Diệm, sắc mặt

không tốt lắm: “Cô muốn thế nào?”

Cô Hai bước đến, nhỏ nhẹ thương lượng: “Nếu muốn tiền thù lao thì

có thể ra giá.”

“Cảm ơn dì, nhưng tiền sau này tôi có thể kiếm được, không cần đòi

các người.” Địch Miểu nhìn thẳng về phía Phó Văn Anh. “Tôi có chuyện
muốn nói riêng với dì này...” Rồi liếc mắt sang, đoán được người bên cạnh
bà là Mạnh Hoài Cẩn. “...Và cả chú này.”

“Được.” Phó Văn Anh nhận lời.

Hứa Thấm có chút bối rối, vừa toan bước đến, Địch Miểu dã cản lại:

“Chị Thấm, chuyện này không liên quan đến chị. Chị chờ ở đây đi.”

***

Ba người đến cuối hành lang. Vợ chòng Mạnh gia không bao giờ ngờ

được, đờ này cũng có ngày mình bị một con bé dắt mũi. Nhưng người dù
có cứng rắn thế nào cũng có lúc mềm yếu, mà chuyện ngột ngạt khó chịu
thế này cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Phó Văn Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ sáng rồi. Bà lo cho

Mạnh Yến Thần, sốt ruột nhưng không thể hiện ra ngoài mặt, dù giọng nói
không xem là hiền hòa nhưng cũng không cao ngạo như mọi lần: “Cô
muốn gì, cứ việc nói thẳng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.