MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 646

nếm trải qua những nữa tháng đấy. Bà hại một người lính mang tội phản
quốc, điều này còn chó má hơn người ta hãm hại con bà mạng tội cưỡng
hiếp nhiều. Một người phải ngồi tù, một người bị ép vào tội chết...Bà đam
tôi mười dao, tôi chỉ trả lại cho bà một cái tát, cái này có thể gọi là báo thù
sao?”

Sắc mặc Phó Văn Anh trắng bệch. Đây chính là nhục nhã.

“Bố mẹ tôi, anh tôi đều tốt bụng, thậm chí không muốn nói cho Mạnh

Yến Thần và Hứa Thấm biết bộ mặt thật của hai người. Nếu là tôi thì đã
sớm vạch trần rồi. Họ không truy cứu, nhưng tôi thì không nuốt trôi cơn
giận này.” Địch Miểu không tài nào hào nhã với họ được.

Hai vợ chồng họ thoáng ngỡ ngàng, giờ mới biết Địch gia không biết

anh em Mạnh Yến Thần và Hứa Thấm đã biết chuyện này, sắc mặt càng tối
tâm.

Phó Văn Anh thở hắt, dịu giọng hỏi: “Cô muốn giải quyết thế nào, tôi

cũng chấp nhận, chỉ cần cô có thể...” Bà nhìn vào điện thoại di động của
Địch Miểu.

Địch Miểu không hề mong muốn trừng phạt, yên lặng một giây rồi cất

lời: “Bố tôi năm đó đã từng quỳ gối trước người ta. Dì à, nếu dì thật sự
muốn xin lỗi, vậy thì xuống đi.”

Mạnh Hoài Cẩn và Phó Văn Anh đồng thời giật mình: “Chuyện này...”

Địch Miểu cười nhạt: “Tôi còn trẻ, e sẽ giảm thọ mất. nhưng nếu đại

diện cho anh tôi, đại diện cho nhà tôi, có gấp mười lần, tôi cũng chịu
được.”

Phó Văn Anh nhìn cô chòng chọc, mím chặt môi, nhục nhã đến đỏ

bừng mặt, nhưng không nói một câu dư thừa, gật đầu định quỳ xuống.
Mạnh Hoài Cẩn lập tức ngăn lại. Ông hết sức bình tĩnh, khẽ vỗ mu bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.