MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 647

bà, không biết là trấn an hay đau lòng cho vợ: “Đê tôi.” Nói xong, đầu gối
ông liền cong xuống.

“Không được.” Phó Văn Anh nức nở thốt ra, nước mắt dâng trào, ôm

chặt lấy ông, không chịu để ông làm việc khuất nhục ấy, bản thân vội vàng
muốn quỳ xuống...

“Được rồi!” Địch Miểu đột ngột ngắt ngang, quay mặt đi không nhìn

hai người họ.

Dáng vẻ chật vật của hai vợ chồng trung niên này không khiến cô vui

sướng chút nào. Cô cắn răng đửa điện thoại đến trước mặt họ, hờ hững bão:
“Cầm đi đi.”

Phó Văn Anh kinh ngạc, mắt vẫn còn rưng rưng.

“Hứa Thấm là chị dâu của tôi, hai người là bố mẹ chị ấy, nếu tôi thật

sự nhận cái quỳ này, về sau, chị ấy phải sống chung với tôi thế nào?” Cô
nhét điện thoại vào tay họ, mất kiên nhẫn gắt giọng. “Đưa cho cảnh sát đi.”

Mạnh Hoài Cẩn lập tức gật đầu: “Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn. Đã nhận chiếc di động này, hai người phải đồng ý với

tôi một việc.” Địch Miểu ra điều kiện. “Anh tôi và chị dâu nhất định sẽ lấy
nhau. Hai người có phản đối tôi cũng không quan tâm. Nhưng nếu có ngày
hai người đón nhận đứa con rể này, bất đắc dĩ trở thành người nhà, vậy...đời
này, các người đừng nhắc lại chuyện năm đó trước mặt anh tôi, cũng tuyệt
đối đừng xin lỗi anh ấy.”

***

Chứng cứ được đưa ra, vụ án có chuyển biến. Đám sinh viên Đại học

A biết được sự thật, vô cùng phẫn nộ trước hành động của Diệp Tử, cảm
thấy lòng tốt của mình bị lợi dụng, vừa tức giận vừa hối hận không dứt với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.