MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 65

Cậu nhóc Tống Diệm lúc ấy ngồi trên cọc gỗ, hai ngón tay kẹp điếu

thuốc, nghiêng đầu nhìn cô, cười rộ: “Nói miệng cũng vô dụng. Em có dám
nhập hộ khẩu vào nhà anh không?”

Hứa Thấm dừng tay, cũng ngừng luôn cả cười, nhìn anh không chớp

mắt. Anh kề sát người cô, thì thầm mơn trớn: “Anh cam đoan, đời này đến
chết chỉ thương mình cưng thôi.”

Cậu Ba của Tống Diệm đi đến, vỗ vào đầu anh một cái đau điếng:

“Lại hút thuốc nữa, lỡ mà cháy nhà cháy xưởng, xem mợ mày có thịt mày
luôn không!”

Trong sân bỗng vang lên tiếng bước chân, kéo Hứa Thấm trở về thực

tại. Cậu Ba thấy có người đến nhà mình, bèn đi gia khỏi gian chính: “Cô
muốn đặt gì?”

Hứa Thấm quay đầu, phát hiện cậu đã già đi rồi.

Cũng chính khoảnh khắc đó, khoảnh sân tưởng chừng đã ở lại cùng

thời gian bỗng thay đổi, có vật gì đó rõ ràng đã phai màu theo năm tháng.
Cuối cùng, cô cũng thấy rõ, bức tường vốn đỏ thẫm bị phơi dưới ánh mặt
trời từ năm này qua tháng nọ nay đã bạc phếch, mái ngói vàng óng kia cũng
bị mưa làm cho loang lổ cả.

Nụ cười trên mặt cậu Ba bất chợt khựng lại, ngượng ngùng, đè nén,

cuối cùng tắt lịm.

Hứa Thấm hít vào một hơi thật sâu, cất tiếng gọi: “Cậu.”

“Ồ, cô Mạnh à?” Cậu Ba khôi phục vẻ bình thường, cất giọng khách

sáo: “Hôm nay đột ngột đến đây có việc gì không?”

Hứa Thấm dè dặt: “Cháu đến tìm Tống Diệm...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.