MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 64

Cô cũng dễ dàng tìm được con đường thông đến nhà Tống Diệm, cảm

giác quen thuộc như đường về nhà mình, giống như một dạng bản năng
được khắc sâu trong tâm khảm.

Tống Diệm được cậu mợ nuôi lớn, sống tại một căn tứ hợp viện treo

bảng hiệu “Địch Ký” trong một con ngõ sâu của phố Ngũ Phương. Mở
cánh cửa gỗ ra, vòng qua bức tường đắp phù điêu sẽ thấy trên hành lang,
trên sân, đâu đâu cũng chất đủ các loại đồ thủ công bằng gỗ.

Cậu Tống Diệm là con thứ ba trong nhà, làm nghề thợ mộc, tay nghề

tinh tế, nổi tiếng gần xa. Cậu anh làm mọi thứ, từ vật dụng nhỏ như hộp
trang điểm cho đến đồ nội thất như tủ treo quần áo. Tất cả dường như đều
có thể “nở hoa” trong tay ông.

Hứa Thấm đứng ở khoảnh sân rộng rãi, trong chốc lát, chợt nhớ ra,

sân viện này vốn không hề chật chội như bây giờ.

Tường đỏ ngói sẫm in hằn dấu vết năm tháng tang thương, trên đầu

vẫn là bầu trời xanh vời vợi.

Trong sân vọng lại tiếng tivi, hai cây sơn trà ở hai bên nhà chính bây

giờ đã cao vút như lọng tre. Cây tử đằng năm đó cô trồng cũng đã bò đầy
trên mái gian phòng phía tây, rủ xuống như chiếc rèm.

Nơi đó là phòng của Tống Diệm.

Tất cả như chưa từng thay đổi.

Hứa Thấm nhẹ nhàng vuốt ve khúc gỗ trong tay. Cô nhớ, ở nơi này,

cậu Địch từng dạy cô nghề mộc. Nhìn chiếc bào đẩy trên mặt gỗ tạo nên
những lớp gỗ mỏng xoăn tít như hoa, cô cao hứng cười thích thú.

Cô từng hạnh phúc thốt lên rằng: “Tống Diệm, em thích nhà anh quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.