MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 651

Hứa Thấm hé môi, không biết trả lời thế nào. Nói thật thì không thể,

nói dối cũng không xong.

Tống Diệm nheo mắt nhìn cô giây lát, sa sầm mặt mày, từ từ phả ra

một làn khói: “Cho em mười phút.”

“Dạ?” Hứa Thấm không theo kịp câu chuyện.

“Cho em mười phút khó chịu. Mười phút sau, em mà còn nghĩ đến

chuyện đó, anh sẽ giận đấy.” Anh buông lời cảnh cáo.

Hứa Thấm tròn mắt, không biết tại sao bỗng bật cười: “Anh ghen à?”

Tống Diệm cau mày: “Cười cái gì mà cười!”

Cô không kiềm chế được, bật cười khanh khách, nhào lên người anh.

Anh đưa bàn tay đang kẹp thuốc lá ra xa, thuận lợi để cô ôm chầm lấy. Cô
ngửa đầu ngắm anh, kiên định trả lời: “Không cần mười phút đâu, mười
giây là đủ.”

Tống Diệm xách cổ cô, kéo ra khỏi người mình: “Đi qua bên kia.”

Cô lùi về sau một bước, cười tít mắt nhìn anh, bắt đầu điếm:”Một, hai,

ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín! Xong rồi!”

Cô dang hai tay ra, nhào đến ôm chặt anh. Anh không thèm để ý, hừ,

cũng đâu dễ dỗ dành như vậy.

Hứa Thấm kiễng chân, rướn cổ lên muốn hôn anh, Tống Diệm quay

mặt đi chỗ khác. Cô nhảy lên hôn anh, anh nhăn mày tránh né. Cô hôn đến
cằm anh, gò má anh, cứ thế nhảy lên liên tục, đôi môi mềm mại không
ngừng hôn sượt lên má anh.

Cuối cùng, anh không chịu đựng được nữa, vứt điếu thuốc đi, bắt lấy

bả vai cô, ấn chặt lên thân cây, cúi đầu xuống hôn đôi môi cô thật mãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.