MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 677

Anh hiểu rõ sở trường của bản thân, vạch ra mục tiêu rõ ràng, không

bị mê hoặc bởi lợi ích trước mắt. Từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng,
đúng mục đích thỏa đáng.

Trưởng ban Trần bị từ chối cũng tâm phục khẩu phục, bèn cười xòa:

“Hóa ra không muốn làm dưới trướng tôi rồi. Nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ đề
xuất với phía bên kia, tìm vị trí thích hợp cho cậu.”

Tống Diệm không khổi mĩm cười: “Cảm ơn Trưởng ban Trần. Nhưng

tôi vẫn cho rằng mình nên rèn luyện thêm vài năm ở đơn vị cơ sở đã. Cơ sở
thì gần gũi với thực tế hơn, trực quan hơn, tính hoạt động mạnh, phản hồi
nhanh. Tôi ở trung đội nhiều năm, tuy nói kinh nghiệm dày dặn nhưng lại
chưa nắm rõ công việc ở Chi đội hay Đại đội, vẫn cần bồi dưỡng, tuy chậm
nhưng không phải tục ngữ có câu “chậm mà chắc” đấy thôi.”

Nghe anh nói đến đây, Trưởng ban Trần cũng không khuyên nhủ gì

thêm nữa, trái lại càng thêm tán dương anh hơn: “Tôi nghe Chỉ đạo viên
của các cậu nói cậu sắp được điều chuyển đến Chi đội hả?”

“Vâng.” Anh gật đầu xác nhận.

“Cũng tốt, làm đến nơi đến chốn.” Trưởng ban Trần không ngừng gật

đầu. Mắt nhìn người của ông xưa nay đều chính xác, dự đoán chắc hẳn sau
này, tiền đồ của anh chàng này sẽ vô cùng rộng mở. “Vậy tôi đợi cậu hai,
ba năm sau đến Cục Bảy vậy.”

Tống Diệm cười vô tư: “Vâng!”

Sau chuyến viếng thăm ngắn ngủi, Tống Diệm rời đi, vừa vào thang

máy thì bên ngoài có người gọi: “Chờ một chút.”

Anh ấn nút giữ cửa.

“Cảm ơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.