MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 678

Tưởng Dụ sải bước tiến vào. Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt bình

thản không hề gơn sóng, rồi nhanh chóng dời đi.

Cánh cửa đóng lại, thang máy chậm rãi chạy xuống. Tưởng Dụ ấn

chọn nút tầng hầm. Vách thang máy phản chiếu gương mặt mang đường
nét tương tự của hai người. Không ai trong số họ đưa mắt nhìn nhau. Luồng
không khí lưu thông dường như cũng trở nên chậm chạp.

Một tiếng “ting” vang lên báo hiệu thang máy đã đến tầng một, cách

cửa từ từ mở ra, Tống Diệm cứ thế rời đi, không hề ngoảng lại.

Tưởng Dụ im lặng nhìn theo.

***

Vết thương ở cổ tay Hứa Thấm đã lành, cô cũng nên trở về bệnh viện

làm việc. Vị trí bác sĩ chủ trì đã được lựa chọn. Những ngày ca kíp ở khoa
Cấp cứu cũng gần kết thúc. Sau tết, cô có thể chuyển đến phòng Khám
bệnh rồi. Có điều năm nay Tết đến muộn, phải chờ hai tháng nữa.

Lúc thay áo blouse, cô nhớ ra phải tháo nhẫn, nhưng lại có phần không

nỡ. Nói ra, chiếc nhẫn kia như có ma lực vậy. Lời cầu hôn của Tống Diệm
như thể bến đỗ an yên cho linh hồn phiêu bạt suốt bao năm tháng qua của
cô. Lòng tràn ngập bình yên, mỗi ngày cô đều cảm thấy hạnh phúc.

Vừa nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài. Trên đời có bao nhiêu công

việc, sao cô lại chọn ngay việc cứ phải thường xuyên tháo nhẫn cơ chứ?
Nhưng nghĩ lại, mỗi ngày đeo một lần, nhắc nhở cô đừng coi đó là điều
hiển nhiên, đừng quên lãng, cũng không hẳn là chuyện tệ hại gì.

Cô vừa định tháo nhẫn ra, Tiểu Bắc đã kinh ngạc hô lên: “Bác sĩ Hứa,

chị sắp kết hôn à?”

Một đám bác sĩ, y tá cũng tò mò nhìn sang. Hứa Thấm im thin thít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.