xong, cô đóng sổ khám bệnh, cất bút, ra khỏi phòng.
Tiểu Nam đi theo ngay phía sau.
Hứa Thấm nghĩ nghĩ một chút, quay sang hỏi: “Hai người này biết
nhau à?”
Tiểu Nam bật cười, lắc đầu: “Không ạ, được đưa đến từ hai nơi khác
nhau đấy chứ!”
Hứa Thấm nhướng mày: “... Thế mà thân thiết nhỉ!”
Tiểu Nam tặc lưỡi kể: “Hai người này còn đỡ ấy! Hôm qua có đám
người ôm dính lấy nhau đưa đến. Sau cùng, trên giường toàn là nước tiểu.”
Hứa Thấm thản nhiên bỏ lại một câu: “Chính phủ không nên cho nghỉ
lễ mới phải. Loài người vừa thoát khỏi trói buộc sẽ không biết tiết chế là gì
cả.”
Tiểu Nam lẳng lặng nhắc chở: “Bác sĩ Hứa, cứ như vậy, chúng ta sẽ
không có ngày nghỉ đâu, sau đó mệt chết mất thôi.”
Hứa Thấm nghĩ ngợi: “...Ờ nhỉ...”
Mấy giờ sau, Tiểu Nam lại có cơ hội được nhận thức sâu sắc ý nghĩa
của việc “Không biết tiết chế” là gì. Vào khoảng hai giờ sáng, Hứa Thấm
và mấy bác sĩ khoa ngoại khác, cộng thêm nhóm y tá đứng dưới ánh đèn
chói loại của phòng hội chẩn, cùng nhìn về một hướng, mi tâm người nào
người nấy đều cau chặt.
Một bệnh nhân nam đang nằm trên giường khám, mặt đỏ gay, hai chân
cong lên, hạ bộ cậu ta đang “yên vị” trong một ống tuýp nho nhỏ.
Hội chẩn sơ bộ cho thấy bệnh nhân này lên cơn hứng tính, bèn nhét
“cậu em” mình vào ống tuýp nhằm tìm kiếm kích thích, nhưng kết cục lại