bị mắc kẹt. Chỗ ấy vì bị tụ máu nên không cách nào mềm xuống được nữa,
cứ thế cương cứng mấy giờ liền, đau đến mức kiệt sức. Anh ta sống dở chết
dở, không ngừng khóc lóc cầu xin: “Nhất định phải cứu tôi, các bác sĩ ơi!
Tôi còn chưa sinh con nữa. Nhà tôi chín đời độc đinh, cái này không thể
mất được đâu.”
“Chín đời độc đinh mà cậu không biết kiềm chế chút à?” Mọi người
vừa tức vừa buồn cười, cũng chẳng thể làm được gì, chỉ đành mắng vốn
một câu.
Sau khi Hứa Thám bàn bạc với cả nhóm, quyết định thử tiêm vào mũi
cho cậu ta xem sau. Thế nhưng “thằng nhỏ” kia vẫn không chịu mềm
xuống, muốn rút cái ống kia ra cũng không có khả năng, vì vừa động vào
thì “thằng lớn” đã lập tức kêu khóc inh ỏi.
Hết cách xoay sở, Hứa Thấm đành nói: “Gọi lính cứu hoả đến đi.”
Thấy mọi người đều ngơ ngác, cô giải thích: “Họ có dụng cụ chuyên
nghiệp. Mấy ca trẻ con bị kẹt tay trong đồ chơi, người lớn kẹt chân vào cửa
xoay, ngón tay bị kẹt vào nhẫn cỡ nhỏ ấy, họ đều xử lý được hết. Đôi khi,
họ còn bắt được rắn hay một vài loài động vật hoang dã nữa.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu. Vậy mà đồng chí bệnh nhân nam kia vẫn còn
có tâm tư xen mồm chế giễu: “Tôi khinh. Thằng ngu nào mà lại kẹt chân
vào cửa xoay chứ?”
Hứa Thâm chậm rãi liếc nhìn anh ta một cái.
Tiểu Nam đi gọi 119.
Bác sĩ Lý cảm thán: “Tôi không biết lính cứu hoả còn có thể làm
những việc này cơ đấy!”
Hứa Thấm nhận xét: “Lính cứu hoả là một nghề nghiệp lạ đời...” Nhìn
thấy ánh mắt mọi người hướng về phía mình đầy dò hỏi, cô liền đổi cách