MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 71

đến đâu nhưng bỏ bê tám, mười ngày không rèn giũa cũng sẽ trở nên xa lạ.
Nghề cứu hoả vốn nguy hiểm, một chút sai sót nhỏ nhặt thôi cũng có thể
tước đoạt tính mạng con người.

Khoá huấn luyện của đội phòng cháy chữa cháy rẩ gắt gao. Huấn

luyện thể lực, huấn luyện kỹ năng, huấn luyện kiến thức và tâm lý... đủ mọi
thể loại. Tống Diệm là một đội trưởng cực kỳ nghiêm khắc, bình thường có
thể vui đùa cợt nhả, nhưng lúc huấn luyện nhất quyết không cho phép ai
được lơ đãng, lười biếng.

Các đội viên từ lâu đã quen với kiểu dẫn đội của anh, biết phải tự

thương tiếc tính mạng bản thân, nên ai ai cũng gắng sức luyện tập nghiêm
túc. Cách một khoảng thời gian, Chi đội sẽ tổ chức thi đấu, không hề bất
ngờ khi lính cứu hoả của trạm Thập Lý đều đứng nhất ở mọi hạng mục.

Hôm nay, chương trình huấn luyện là trèo tường và trượt xuống.

Toàn đội được chia thành các cặp, tập trung dưới sân huấn luyện.

Trước tiên, một người trèo lên bằng tay không, hoặc vịn vào ống thoát
nước, hoặc vịn vào thùng máy điều hoà, gờ xi măng để trèo lên mái nhà, cố
định và ném dây an toàn xuống. Người còn lại nắm sợi dây cấp tốc trèo lên.
Hai người chia ra buộc chặt hai hình nộm giả, mỗi cái nặng chừng năm
mươi cân vào người, sau đó nhanh chóng trượt xuống mặt đất. Cứ thế, mỗi
cặp luyện tập lặp đi lặp lại mười lần.

Một cặp tập xong sẽ được nghỉ ngơi mười phút, theo dõi tổ tiếp theo.

Tống Diệm và Dương Trì bắt cặp với nhau. Dương Trì trèo lên tầng

trước, ném sợi dây xuống. Tống Diệm nắm lấy, chống chân vào mặt tường,
trèo lên trong mười giây. Anh mới trèo qua lan can đã thấy Dương Trì bắt
chuyện: “Anh Diệm, nghe Tiêu Phi nói sáng nay, họ đến bệnh viện Quân y
số Ba để cứu viện đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.