MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 701

Mợ cau mày: “Sao lại không cần? Tiền này cậu và mợ chỉ giữ tạm để

sau này cưới vợ cho nó thôi.”

Hứa Thấm vẫn lắc đầu từ chối, mỉm cười giải thích: “Tống Diệm bảo

là báo hiếu cậu mợ thì là của cậu mợ mà. Con không cầm đâu.”

“Con bé này thật là…Sao cũng bướng bỉnh hệt nó vậy? Cho dù con

không cần tiền thì cũng cứ cầm tạm trước đã.” Nói xong, bà liền nhét vào
tay cô.

Hứa Thấm tránh né, đứng dậy bỏ chạy: “Thôi, con đi làm đây ạ!”

“Haiz…” Bà bất đắc dĩ thở dài.

Còn cô cứ thế chạy ào khỏi nhà.

Trên đường đi làm, Hứa Thấm tựa đầu vào cửa kính xe taxi, nhìn

ngắm cảnh sắc bên ngoài. Đầu tháng Hai, khoảng thời gian lạnh nhất ở Đế
Thành đã qua đi, chỉ một tháng nữa là đến ngày xuân ấm áp.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Cẩn, hỏi cô Giao

thừa có về nhà không. Ông nội vẫn còn sống, nên cứ Tết đến là con cháy
trong nhà đều sum vầy. Hứa Thấm trả kowif không về được vì hôm ấy cô
phải trực. Mạnh Hoài Cẩn thở dài, dặn cô nhớ bớt chút thời gian đến chúc
tết ông.

Buông điện thoại xuống, Hứa Thấm im lặng hồi lâu. May là Giao thừa

cô vẫn phải trực ban, đỡ phải nghĩ ngợi. Cô không muốn về Mạnh gia ăn
Tết, nhưng cùng cả nhà mợ vui vẻ đón năm mới thì cũng hơi khó xử. Hóa
ra bệnh viện lại trở thành nơi yên bình nhất.

Hôm ấy, Tống Diệm cũng không về nhà được. Giao thừa hằng năm

đều đốt pháo hoa nên đây cũng là thời điểm nhiệm vụ cứu hỏa nặng nề
nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.