MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 712

giống như sinh linh đơn côi bị đẩy đế stas rìa địa ngục, không thể động đậy,
không thể chạy trốn.

“Bác sĩ! Cứu mạng!”

Đội viên cứu hỏa lao vào đầu tiên đã bị tường đổ đập trúng đầu, đồng

đội đang hô hào cõng anh đến bên xe cứu thương. Nhưng tổ bác sĩ kiểm tra
phát hiện anh không còn thể nữa. Đồng đội anh không chịu từ bỏ, khóc lóc
quỳ trên mặt đất ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho anh. Đó là một
gương mặt hẵng còn trẻ măng, bị hơi nóng của lửa hun đến đỏ bừng, nứt ra
vô sô tia máu. Mà các đồng đội của anh vẫn vội vã xông vào bên trong, như
thể không màng đến tính mạng.

“Các anh đừng đi vào nữa! Để nó cháy đi! Đừng đi nữa, sẽ chết đấy!”

Tinh thần Tiểu Nam sụp đổ, lớn tiếng hô.

Kèm theo tiếng hô này, thêm rất nhiều người gọi với theo những đội

viên cứu hỏa: “Đừng đi nữa! Để nó cháy đi, đừng đi nữa!”

Đội viên cứu hỏa như không hề nghe thấy, sắc mặt ai ai cũng nặng nề,

trong lòng họ tự biết lành ít dữ nhiều. Nhưng không còn cách nào khác, lửa
vẫn cháy hừng hực, họ không thể lui bước. Dù sao cũng phải có người dập
tắt nó chứ!

Họ có thể làm gì đây! Đồng đội của họ vẫn còn bị vây trong đám cháy,

hấp hối chờ người tới cứu, mà sau lưng lại là khu dân cư đông đúc, bỏ mặc
thì hậu quả khôn lường. Nếu bọn họ đều không đi, vậy thì ai sẽ là người
làm việc này?

Đường dạ quang màu vàng trên bộ đồng phục cứu hỏa màu xnah mực

làm chói mắt Hứa Thấm. Cô đột ngột xông về phía anh: “Tống Diệm!”

Tống Diệm đang chuẩn bị lao vào đám cháy, bỗng nghe thấy tiếng gọi

thất thanh của Hứa Thấm, lú quay đầu lại cũng thoáng giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.