MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 722

***

Kỳ nghỉ xuân đúng là phần thưởng tuyệt vời nhất sau một năm bận

rộn. Thành phố dần náo nhiệt, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều là màu đỏ chúc
mừng năm mới, khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ hân hoan. Họ không phải
phiền muộn vì công việc, có thể tạm thời gạt sang một bên những dự định
và kế hoạch trong tương lai, yên tâm tận hưởng những ngày lễ tết an nhàn.

Tống Diệm và Hứa Thấm, sau khi cởi bỏ đồng phục, đã không còn là

đội viên cứu hỏa nữa, cô cũng không còn là bác sĩ, chỉ đơn thuần là đôi trai
gái đang chìm đắm trong tình yêu, muốn cả ngày được kề cận bên nhau mà
thôi. Lúc đi qua cửa hàng bánh ngọt, họ dừng lại ăn một ly kem, đi qua cửa
hàng thú bông vào chọn một món đồ chơi bằng lông nhung xinh xắn.

Đứng trên thang cuốn ở trung tâm thương mại, Hứa Thấm ngẩng đầu

trông thấy đèn lồng đỏ treo trên trần tòa nhà, nhìn xuồng phía dưới thấy đâu
đâu cũng có nam thanh nữ tú.

Thật náo nhiệt, vạn vật đều tràn trề sức sống.

Cô lại quay sang, nhìn Tống Diệm từ đầu xuống chân: áo hoodie, quần

jean, giày Vans. Anh trong trang phục thường ngày luôn khiến cô nhìn
ngăm không dời mắt, cảm thấy như là hai người khác nhau vậy. Mà lần này,
sau khi rũ bỏ hoàn toàn công việc, trông anh càng thoải mái, tự do hơn.

“Nhìn gì vậy?" Anh bắt gặp ánh mắt cô, khẽ cười.

Bị “bắt quả tang", cô vẫn say mê ngắm anh: "Anh vẫn giữ kiểu đầu

cua này chứ? Hay là để dài?"

Tống Diệm cúi đầu sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của mình, ngước mắt

nhìn cô: "Không đẹp à?"

Cô lắc đầu nguầy nguậỵ: "Em chỉ tò mò hỏi chút thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.