MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 725

Một cánh tay Tống Diệm kẹp con cừu béo, tay còn lại cầm một nắm

tiền, anh đứng tựa vào máy, nhìn cô chơi gắp thú.

Nào có chuyện gắp được dễ dàng thế chứ! Thanh gắp nhỏ và yếu, mà

có phải gắp được là xong đâu, còn phải di chuyển nữa, cuối cùng là điều
khiển đưa nó ra khỏi tủ. Không chỉ vậy, giữa đường, thanh gắp cũng có thể
để tuột con thú bông bất cứ lúc nào.

Thỉnh thoảng Tống Diệm giúp cô quan sát, chỉ cho cô cách điều chỉnh.

Đôi lúc anh không nhìn thanh gắp thú mà nhìn cô, ngắm cô khẩn trương
cắn môi, đôi mắt tỏa sáng, lòng đầy mong đợi, đôi khi cau mày, tức giận
giậm chân…

Anh nhìn đủ loại biểu cảm lặp đi lặp lại trên gương mặt cô, vui vẻ suốt

buổi.

"Anh còn cười được à?" Cô không gắp được thú nên trút cơn giận lên

anh. "Tại anh cười nên em mới gắp hụt đấy!"

Anh ngừng cười, đứng thẳng người dậy, chỉ ngón tay vào mi tâm cô,

khẽ đẩy cô ra: "Để anh thử xem nào!"

Anh nhét hai đồng tiền vào máy, ngón tay thon dài ấn thoăn thoắt trên

màn hình điều khiển thanh gắp, điều chỉnh vị trí rồi dừng lại, quay đầu nhìn
cô: "Anh gắp được thì sao?"

"Gì mà sao?" Cô thấy mờ mịt.

"Không có phần thưởng à?" Anh khẽ cong khóe môi.

"... Anh muốn thưởng thế nào?" Cô thận trọng nhìn anh.

"Yêu em..." Anh cười ngả ngớn hết sức.

Hứa Thấm xấu hổ đá anh một phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.