MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 727

bao giờ muốn nhớ đến nó nữa. Cho tới giờ khắc này, hồi ức ùa về, cô vẫn
thấy hơi tiếc nuối.

Còn Tống Diệm đang đối diện cô chỉ cười dịu dàng: "Sau này, mỗi lần

hẹn hò anh sẽ gắp cho em một con, được không?"

"Được ạ!" Cô hào hứng đáp lại.

Anh gắp một miếng lươn nướng đặt vào đĩa của cô, chờ cô cắn thử

mới hỏi: "Ngon không?"

"Ừm. Mùi vị ngon hơn chỗ mà lần trước mình ăn."

"Còn quán ngon hơn nữa cơ nhưng hơi xa, để cuối tuần anh đưa em

đi."

"Vâng.”

Hai người đang trò chuyện, tiếng bàn luận của khách ở bàn bên truyền

tới: "... Lính cứu hỏa đất nước anh không ổn. Theo tôi thấy phải chuyên
nghiệp hóa phòng cháy chữa cháy đi thôi. Như vụ hỏa hoạn hôm ba mươi
Tết đấy. Cháy lớn như vậy vẫn cử người xông vào, đó không phải tự tìm
đường chết thì là gì? Đất nước anh như vậy chẳng khác gì xem thường
nhân mạng cả. Nhìn nước Mỹ xem..."

Người nọ bô lô ba la một hồi, nghe có vẻ rất hiểu biết. Người ngồi

cùng bàn anh ta hình như không nhịn nổi nữa, bèn đốp chát lại: "Hiện
trường vụ cháy phát sinh tình huống bất ngờ, làm sao có thể dự đoán chính
xác được? Đừng nói xàm nữa. Anh lên mạng xem nhiều bài viết chỉ trích
quá rồi đấy. Đám đấy chỉ mong câu view, lời nào cũng nói được. Anh bảo
chuyên nghiệp hóa á? Vậy tôi hỏi anh một câu nhé, cho tiền anh, anh có
dám xông vào đám cháy đó không? Nếu vào thì anh sẽ núp phía sau người
ta hay là đi tiên phong? Có thể áp dụng chế độ hợp đồng, nhưng không
hoàn toàn dựa vào quân nhân là chuyện bất khả thi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.