MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 726

Ánh mắt Tống Diệm sâu xa: "Cứ tạm thời nhớ là em đã đồng ý nhé!"

Năm ngón tay ở thanh gắp nhẹ nhàng chụp xuống, đầu ngón quặp lại,

chuẩn xác túm được con thỏ cô đang mong ngóng từ nãy đến giờ, lắc la lắc
lư đưa đến cửa rồi thả ra. Con thỏ bông cứ thế lọt vào tầm tay cô.

Mãi cho đến khi bước vào nhà hàng Nhật, gọi món ăn, Hứa Thấm vẫn

ôm con thỏ kia, liên tục vuốt lông nó, hưng phấn vô cùng: "Em thích con
thỏ này nhất, gắp được nó liền cảm thấy cả ngày hôm nay rất trọn vẹn."

"Xem ra mua không bằng bắt rồi." Tống Diệm liếc con cừu nhỏ đáng

thương bên cạnh, rót nước tương vào đĩa của cô, gắp chút mù tạt bỏ vào,
hòa tan, sau cùng gắp miếng cá hồi đặt lên. "Ăn đi! Lúc nãy ở trong rạp
chiếu phim, em kêu đói mà."

"Em đều thích mà." Hứa Thấm gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng. Vừa

định hỏi anh gắp thú thế nào thì cô chợt nhớ ra: "Hồi học cấp ba, anh
cũng…"

Đang nói dở, bỗng cô dừng lại.

Anh chơi gắp thú rất giỏi, thường xuyên gắp trúng rồi đem tặng cô,

khiến ông chủ mấy gian trò chơi xung quanh trường học cứ thấy anh là cấm
cửa.

Từ Doraemon đến Maruko, từ chim cánh cụt đến voi con, từng con thú

chất đầy ngăn tủ của Hứa Thấm. Nhưng năm xuất ngoại, cô không mang
món nào đi hết. Đến ngày trở về, ngăn đựng thú nhồi bông đã được dọn dẹp
sạch sẽ.

Cô còn nhớ lúc ấy, đứng ở nhà, nhìn vào ngăn tủ trống huơ trống hoác,

dường như trái tim cô cũng bị đào khoét trống rỗng. Khi đó, cô cảm thấy
rất đau, đau đến chết lặng. Cô đã chôn sâu chuyện này vào ký ức, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.