MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH - Trang 728

Người ở bàn bên ấy tranh luận gay gắt, nhưng hiển nhiên, họ cũng chỉ

là người ngoài cuộc.

Hứa Thấm hơi khó chịu, cô liếc nhìn Tống Diệm xem anh thế nào.

Ngược lại, trông anh vẫn điềm nhiên như không có gì. Sau khi uống mấy
hớp canh, anh bình thản mở miệng: "Vụ hỏa hoạn lần này có rất nhiều
người chỉ trích bộ chỉ huy của đội cứu hỏa. Tuy nhiên... nếu công tác cứu
hỏa không sai, nhưng hỏa hoạn đã xảy ra rồi, vậy phải làm sao? Nếu thế lửa
lớn đến mức không thể khống chế được, tình hình ngày càng nguy cấp hơn,
cứ thế mặc kệ sẽ gây ra hậu quả còn nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây
giờ?

Không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm, phái người

xông vào bên trong mà thôi. Ở điểm này, dù ờ trong nước hay nước ngoài,
dù là quốc gia nào cũng sẽ quyết định như vậy cả. Nhiều khi không thể chờ
đến lúc bộ chỉ huy phán đoán tình hình rồi mới ra quyết định được. Phần
lớn các trường hợp nếu không vào bên trong thì không thể nắm bắt được
tình hình.

Đám đó còn chẳng phải người quan sát. Những lời nói ra nghe chuyên

nghiệp đấy nhưng hết sức bàng quan, ngoại trừ xúc phạm người khác thì
chẳng có ý nghĩa gì hết."

Hứa Thấm im lặng lắng nghe, không biết nên an ủi anh thế nào. Một

lúc lâu sau, cô bèn đưa tay nắm lấy tay anh.

Anh ngước mắt lên, thấy cô đang nghiêng đầu nhìn mình: "Đội trưởng

Tống, sau này anh sẽ là một thành viên của bộ chỉ huy. Cách mạng chưa
thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn!"

Tống Diệm phì cười: "Tuân lệnh!"

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.