Bầu không khí áp lực, chúng tôi ra sân thể dục để hóng gió.
“Dạ dày của anh cũng bị phá hỏng trong quãng thời gian đó, lúc nào
cũng ăn đồ khô rồi uống nước lạnh, mấy loại bim bim giòn tan trong
chương trình quảng cáo của CCTV ấy, ngày nào cũng ăn đủ ba bữa, bây giờ
cứ nhìn thấy là muốn ói luôn. Hồi đó vì muốn bản thân được sống trong
môi trường giao tiếp tiếng Anh, lúc nào anh cũng đeo tai nghe để học tiếng
Anh, cuối cùng lại còn xuất hiện vấn đề nghiệm trọng, ảnh hưởng đến thính
lực.”
Khi nói những lời này, khuôn mặt của Mr. Bu vô cùng bình thản.
Tôi khẽ hỏi, “Chỉ là vì anh muốn chứng minh bản thân mình không phải
là kẻ thua cuộc thôi sao?”
“Không chỉ bởi vì một câu nói ‘Bố mẹ luôn bên con’ của bố mẹ anh khi
anh quyết định ôn thi lại. Khi đó hôm nào mẹ cũng dậy từ năm giờ sáng để
làm bữa sáng cho anh, bố thì tối nào cũng mười một giờ đêm chạy tới
trường đón anh. Họ chưa từng đi ngủ trước anh, rất ít khi xem ti vi, cho dù
có bật cũng sẽ tắt tiếng bởi vì giữa các phòng cách âm không tốt. Có một
lần anh ra ngoài uống nước, nhìn bố mẹ ngồi trên sô pha xem ti vi mà
chẳng có chút âm thanh nào, sau khi về phòng anh đã khóc.”
“Sao hồi đó anh lại kiên quyết thi lại?”
“Bởi vì việc thi đại học không phải chuyện của mình anh.”