MR.BU KHÔNG PHẢI IDOL CỦA TÔI - Trang 199

“... Sai rồi. Là lúc ở trên tàu điện ngầm, khi em bị mắc chứng sợ không

gian chật hẹp.”

171.

Chúng tôi đi du lịch nhiều nơi như vậy, hải quan khó tính nhất chính là ở

Bulgaria. Một đám người Đông Âu ai cũng phải cao tới gần 2 mét, thân
hình to lớn vạm vỡ, lôi chúng tôi vào một gian phòng nhỏ tối mù mịt tra hỏi
đủ điều. Cũng may sau khi hoàn tất thủ tục, ngồi trên xe buýt là đã có thể
cảm nhận được hương hoa hồng Damascena thơm nồng lan tỏa khắp mọi
nơi. Thời gian đó, tôi đang mắc chứng trầm cảm nhẹ, Mr. Bu đã đăng ký
cho tôi một khóa điều trị bằng hương liệu.

Mùa hoa hồng tháng Năm ở Kazanlak, tôi cùng với mấy người Gypsy

ngày nào cũng đi hái hoa hồng, phơi nắng nhiều tới đen cả da, còn gầy đi
không ít.

Ngày nào cũng làm bạn với ánh mặt trời, đất trồng và côn trùng, mệt

kinh khủng. Buổi tối nằm lên giường, toàn thân tôi như muốn rã rời. Tôi
gọi điện cho anh, “Em chưa từng nghĩ lao động chân tay còn có thể chữa
được tâm bệnh”.

Mr. Bu ở đầu bên kia chợt cất tiếng cười, “Có câu này, trước đây anh

từng nói với em, có lẽ khi ấy em vẫn chưa hiểu, còn giờ chắc em đã hiểu
được rồi. Anh muốn em hưởng thụ cuộc sống vườn tược, không khí trong
lành, bầu bạn với thiên nhiên đất trời rộng lớn. Ông nội từng nói với anh,
chúng ta giống như cây cối cắm sâu rễ trong lòng đất, cho dù một mai
không còn gì trong tay cũng không cần bận tâm bởi đất mẹ này sẽ nuôi
dưỡng vạn vật”.

Tôi ngẩng đầu ngắm bầu trời sao trên cao, bỗng nhiên cảm thấy nỗi chơi

vơi, lạc lõng, hoang mang trong lòng đã phai nhạt đi nhiều. Có lẽ, bao đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.