MR.BU KHÔNG PHẢI IDOL CỦA TÔI - Trang 211

183.

Khẩu âm của người Hồ Nam chúng tôi rất nặng. Người lạ mà nghe tôi

nói chuyện thế nào cũng sẽ bảo, “Sao nghe giọng cậu giống mấy người dẫn
chương trình của đài quả xoài thế?”.

Mr. Bu đôi khi cũng học theo tôi nói âm Hồ Nam, “Em làm quỷ gì?”

(Em đang làm gì đấy?).

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh khi cố phát âm giống tôi, tôi cứ cười

ngặt nghẽo. Sau này, mỗi khi tôi có gì không vui, anh lại dùng tiếng địa
phương để chọc tôi.

“Em gái, em muốn sửa cái gì?” (Cô gái, vậy em muốn thế nào?).

Tôi cười muốn đứt cả ruột gan, như khi tưởng tượng khuôn mặt anh

chính là Trương Nghệ Hưng vậy.

184.

Mỗi lần Mr. Bu nói tiếng Pháp, tôi đều cảm thấy anh nói cứ như bị nghẹt

mũi vậy.

Nhưng anh lại bảo, tiếng Pháp lãng mạn là bởi vì có những âm mũi ấy.

Tôi rất ngốc, ngay cả âm đầu lưỡi cũng không học được, nhưng quyết

không nhụt chí. Hôm đó đi ăn cùng với em họ, lúc nâng ly, đột nhiên tôi
nổi hứng nói một câu tiếng Pháp, “Tchin - Tchin”, bởi vì câu này phát âm
gần giống như “Mời!” trong tiếng Trung, nên tôi nhớ được.

Em họ cười nhạo tôi ra vẻ, đòi Mr. Bu phát âm chuẩn cho em ấy nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.