MÙ LÒA - Trang 82

với niềm vui lớn hơn như thế. Trong vài giây, những kẻ khác đã vồ lấy mấy
cái thùng, tay chân hỗn loạn, mỗi người kéo một thùng về phía mình và đòi
ưu tiên, Tôi khiêng nó, không, tôi sẽ khiêng nó. Những kẻ còn nắm sợi dây
bắt đầu cảm thấy nôn nóng, bây giờ họ sợ chuyện khác, sợ khi phân chia
thực phẩm họ có thể bị loại ra vì lười biếng hay hèn nhát, À, mấy ông
không chịu bò xuống đất, chổng mông lên trời và chịu rủi ro bị bắn, mấy
ông khỏi ăn, hãy nhớ câu cách ngôn, có khó mới có miếng ăn. Tin vào câu
dạy đời này, một người mù buông sợi dây ra rồi đi, hai tay đưa về phía
huyên náo, Họ không thế bỏ rơi mình, nhưng tiếng ồn chợt im và chỉ còn
tiếng người bò trên mặt đất, tiếng than vãn tắc nghẽn, một khối âm thanh
phân tán và hỗn loạn đến từ mọi phía và hư không. Ông ngừng lại, do dự,
cố đi ngược về chỗ an toàn của sợi dây, nhưng ông đã mất hướng, bầu trời
trắng của ông không một ngôi sao, và bây giờ có thể nghe tiếng trung sĩ ra
lệnh cho bọn đang tranh nhau mấy cái thùng trở lại bậc thang, vì điều ông
đang nói chỉ có thể là nói với họ, Để tới chỗ các ông muốn tới thì phải tùy
là các ông đang ở đâu. Không còn người mù nào nắm sợi dây, họ phải quay
lại chỗ cũ hết, và bây giờ họ đang đứng ở đầu cầu thang đợi kẻ khác về.
Ông mù mất hướng không dám đi khỏi chỗ của mình. Trong tình thế đau
khổ, ông bật lên một tiếng kêu lớn, Làm ơn giúp tôi với, ông không biết
bọn lính đã chĩa súng vào ông và đợi ông bước qua lằn ranh vô hình giữa
sống và chết. Đứng đó cả ngày hả, thằng mù kia, trung sĩ hỏi bằng giọng
hơi hốt hoảng, thật ra hắn không cùng ý kiến với chỉ huy trưởng, Ai có thể
bảo đảm là ngày mai mình không gặp số phận đó, còn bọn lính thì rõ ràng
chỉ cần nghe lệnh là chúng giết, nghe một lệnh khác là chúng chết, Tụi mày
chỉ bắn khi tao ra lệnh, trung sĩ quát. Câu nói này khiến ông mù nhận ra
rằng mạng sống của ông đang gặp nguy. Ông khuỵu xuống van xin, Làm
ơn giúp tôi với, chỉ cho tôi chỗ phải đi, Cứ bước tới, ông mù, cứ bước tới
hướng này, một tên lính gọi từ xa bằng giọng thân thiện giả dối, người đàn
ông mù đứng lên, đi ba bước, rồi chợt ngừng lại, cách dùng động từ làm
ông ngờ vực, cứ bước tới hướng này không giống như cứ đi, cứ bước tới
hướng này bảo ta rằng hướng này, đúng hướng này, theo phía này, ta sẽ tới
nơi ta được gọi tới, chỉ để lãnh viên đạn thay thế một dạng mù này bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.