MÙA CỔ ĐIỂN - Trang 11

nhường ấy, ông cũng rụt-rè mà cho là thêm một bước tập-tành.

Và xin cảm ơn cái tập-tành ấy nhé.

Bởi vì, tập MÙA CỔ ĐIỂN bé bỏng nhưng quá đầy-đủ, trước hết, đã

giải cho ta một mối lầm ác-nghiệt là phân-chia bờ cõi Thơ bằng hai chữ
Mới Cũ chẳng có ý nghĩa gì. Và cũng không thể gọi là sau hết, cái việc nó
đã đem lại, – ngoài những ý hay, tứ mới, ngoài những cảnh đẹp, tình sâu, –
một cái quí-báu nhất và cốt-tủy nhất là Hồn Thơ, mà chưa một ai định
nghĩa cho rành-mạch. Những người, không vì một lẽ rõ-ràng gì, đã thích
những câu :

Cỏ biếc chẳng treo hồn Sở-trướng.
Trúc vàng thà điểm giọt Ngu-cung.
(Phạm-Thái)

Vàng rụng giếng ngô sa lá gió,
Bạc xuy dậu cúc nảy chồi sương.
(Tương-An)

Một tòa sen tỏa hơi hương ngự,
Năm thức mây phong nếp áo chầu.
(Thanh-Quan)

Xuân đào lý gió đêm hoa nở,
Thu khi mưa rụng lá ngô-đồng.
(Tản-Đà)

Họ sẽ hiểu tôi muốn nói gì.

Ấy là tôi muốn nói đến thơ thuần-túy. Phải rồi QUÁCH-TẤN, tuy chưa

đến được – vì ai mà đến được, vả chăng ông cũng chẳng mong đến được
bây giờ – nhưng ông đã đi gần cái thể đọng của Thơ thuần túy mà ở cổ-
nhân, ta chỉ thường thấy trong các bản Cung-oán ngâm-khúc, Tần-cung-nữ
oán, Bái-Công văn…

Hỡi những bạn trẻ ! Chúng ta vẫn thường say mê cái nguồn thơ

phương Đông, sao hôm nay chúng ta không đón rước cái chân tài đương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.