nhiều - vì vậy sẽ tốt hơn nếu chúng ta chỉ coi nhau như đồng nghiệp, anh có
đồng ý không?” Cô ngẩng lên nhìn anh và cho phép mình thả lỏng người
một chút. Cô đã nói rất rõ ràng, cho dù trong lòng đang run rẩy.
“Ý cô là gì? Chúng ta có thể làm được cả hai việc. Tôi không bao giờ
để chuyện đời tư xen vào công việc,” anh nói với vẻ lo lắng.
“Vâng.” Cô cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút. “Anh là một người đàn
ông tuyệt vời, Hugo, nhưng tôi còn không có thời gian để ăn tối, nói gì đến
việc có một mối quan hệ tình cảm vào lúc này. Chúng ta là một ê kíp tốt,
một ê kíp chuyên nghiệp.” Cô nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên
mặt anh và gạt suy nghĩ đó đi: có lẽ anh không quen bị từ chối.
“Tôi thích cô, Sarah. Cô thật xinh đẹp, vui vẻ, thông minh...” Sarah
cố gắng bỏ ngoài tai những lời khen có cánh của anh, thầm nhủ rằng anh đã
quá quen với việc dụ dỗ những con chim bay ra khỏi cây
[16]
. Chắc chắn
anh đang nói theo một kịch bản đã được viết sẵn, cho dù một phần trong cô
hơi xao động. “... dù tôi có nói hay làm gì cũng không thể làm thay đổi suy
nghĩ của cô sao?” cô nghe thấy anh nói.
Nhún vai và nhìn thẳng vào mắt anh và đẩy cái ký ức đau khổ ra
trước mặt như một lời nhắc nhở rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô “nhắm mắt
đưa chân”, cô nói: “Không.”
“Cô là một phụ nữ kỳ lạ trong chừng mực nào đó, Sarah ạ,” Hugo nói,
chấp nhận thất bại.
“Nhưng tôi làm rất tốt công việc của tôi!” Cô không thể phủ nhận sự
“kỳ lạ” ấy, trừ phi cô sẵn sàng kể cho anh nghe về cái kẻ đã làm trái tim cô
tan nát hồi còn học đại học, kẻ trông rất giống anh và khiến cô phải mất một
thời gian rất dài mới quên được hắn. Và dĩ nhiên cô sẽ không làm vậy.
“Nào, cho tôi xem những bức ảnh đi. Anh đã chọn lọc chưa? Sau đó chúng
ta phải nghĩ đến việc đưa chúng lên mạng để mọi người có thể yêu cầu
chúng.”