“Nhà tôi rất rộng nhưng cực kỳ bất tiện, mặc dù tôi rất hoan nghênh
cô đến,” Elsa nói với vẻ nghi ngại. “Và tôi có một chiếc giường sofa.”
Bron lắc đầu và chùi nước mắt. “Tôi thực sự không muốn ngủ nhờ
trên sofa nhà ai đó, mặc dù cô quá tử tế khi mời tôi. Khi tôi nói với anh ta là
tôi sẽ ra đi, tôi muốn có thể nói với anh ta rằng tôi có một chỗ để tới, nếu
không anh ta sẽ thuyết phục được tôi tin rằng bỏ anh ta là một ý nghĩ cực kỳ
ngu ngốc. Sẽ như thế đấy, nếu tôi chưa tìm được chỗ ở nào khác.”
“Ồ, tôi không nghĩ vậy,” Sarah lầm bầm. “Tôi thà ngủ trên một cái
ghế băng ngoài công viên còn hơn là sống với một người đàn ông mà tôi
không yêu.”
Elsa lập tức chuyển sự chú ý từ Bron sang Sarah. “Chắc hẳn trước
đây cô đã từng bị tổn thương ghê gớm, Sarah à.”
“Đó lại là chuyện khác.” Sarah phẩy tay. “Bây giờ, chúng ta phải tập
trung vào chuyện của Bron. Chúng ta không biết một người nào muốn có
một khách trọ dễ thương trong một thời gian sao?”
“Mẹ Roger,” Bron nói, “nhưng tôi không nghĩ đó là một lựa chọn tốt.
Cái gì thế?”
Elsa đang ve vẩy ngón tay trong không khí, cắn môi, như thể đang cố
nhớ lại điều gì đó. Rồi cô nói, “Tôi nhớ ra rồi, tôi đã có câu trả lời!”
“Câu trả lời gì?” Bron hỏi.
“Về việc tìm chỗ ở cho cô,” Elsa nói. “Lúc tôi đem trả cái váy phù
dâu...”
“Thì sao?” Sarah khuyến khích.
“... Mẹ Ashlyn đã kể với tôi là bà ấy có một ngôi nhà nhỏ. Bà ấy phàn
nàn rằng người thuê nhà của bà ấy đã làm bà ấy thất vọng hay bà ấy không
thể bảo hiểm cho nó hay gì gì đó đại loại thế. Sau này bà ấy sẽ làm gì đó