với nó - tôi cũng không nhớ rõ - nhưng chẳng phải đó là nơi lý tưởng sao?
Chí ít nó sẽ giúp cô khắc phục khó khăn trước mắt cho đến khi nào cô tìm
được một chỗ ở riêng.”
“Vậy là nó ở gần nhà bà Lennox-Featherstone à?” Sarah hỏi.
“Ừm! Bron này, cô thậm chí sẽ không phải chuyển đi khỏi khu vực
này. Cô có thể ở lại tiệm làm đầu,” Elsa nói.
“Tuyệt quá,” Bron lặng lẽ nói, nhưng lúc này trong mắt cô đã ánh lên
chút lạc quan. “Tôi chỉ hy vọng đây không phải là một giấc mơ.”
“Tôi không nghĩ vậy,” Elsa nói, cuối cùng cũng cắm cái nĩa vào đĩa
mỳ. “Bà ấy là người tốt bụng. Hơi dữ dằn, nhưng thẳng thắn.”
“Đúng vậy,” Sarah nói. “Vài bà mẹ cô dâu có thể là những cơn ác
mộng, nhưng mặc dù bà ấy rất cầu kỳ và muốn mọi thứ phải thật kiểu cách,
nhưng bà ấy không đổi ý liên tục hay đại loại thế. Làm việc với bà ấy khá
dễ chịu.”
“Hãy gọi điện cho bà ấy khi chúng ta về nhà,” Elsa nói. “Tôi có số
của bà ấy đây. Tôi chắc chắn bà ấy sẽ mừng rơn khi có người thuê trọ.”
Sau đó, họ đã có một buổi tối tuyệt vời. Nhà hàng đối đãi rất tốt với
họ và bây giờ họ đều vui vẻ hơn rất nhiều. Bron gọi điện cho Roger, anh ta
có vẻ thoải mái một cách bất ngờ với việc cô đi vắng, điều đó khiến cô bớt
lo lắng hơn. Sarah, sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ở của Bron, đẩy
những ý nghĩ về Hugo và cô bạn trông như con linh dương gazelle của anh
ta ra khỏi tâm trí. Elsa, hài lòng khi nghĩ cô đã tìm được một giải pháp giúp
Bron, bộc lộ thành công khiếu hài hước sắc sảo, và các bồi bàn, nhẹ nhõm
thấy rõ khi nhóm các cô gái này đã bắt đầu tươi cười trở lại, liên tục tiếp
cho họ những loại rượu mùi miễn phí.
“Cái gì đây?” Sarah hỏi khi những ly rượu được mang đến.