“Hugo là một thợ ảnh xuất sắc,” Sarah nói. “Tôi có thể đảm bảo với
bà rằng...”
“Tôi muốn Elsa,” Ashlyn nói, như một đứa trẻ sắp nổi cơn thịnh nộ.
“Tôi thích cô ấy hơn cái con ph...” Cô liếc nhìn mẹ và tiếp tục sử dụng tên
của cô bạn thân cũ mà không đệm thêm cái từ tục tĩu láy âm đầu của tên cô
bạn nữa. “... Fulvia đó.”
“Vì vậy cô phải làm phù dâu cho con gái tôi, cưng à,” bà Lennox-
Featherstone nói. “Cô dâu muốn gì thì phải có bằng được.” Bà ta mím môi
cười và nhìn con gái.
“Tôi không thể!” Elsa khăng khăng, càng lúc càng thấy khó chịu.
“Cô không muốn làm hỏng ngày trọng đại của Ashlyn bằng sự ích kỷ
của mình đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Elsa nói. “Nhưng làm phù dâu là một chuyện
rất quan trọng. Đó phải là một người đã quen biết Ashlyn cả cuộc đời chứ
không phải một người mà cô ấy mới gặp...”
“Tôi đã quen biết cô gần hai năm rồi,” Ashlyn nói. “Tôi thích cô - và
cô không giết con thú cưng nào của tôi!”
Elsa gượng cười trước câu nói đùa này. “Đúng là thế, nhưng...”
“Tôi xin cô đấy!” Ashlyn nói. “Tôi thực sự muốn cô làm phù dâu của
tôi.”
“Tôi không thể,” Elsa nói, cuối cùng cũng tìm thấy chút quyết tâm.
“Tại sao lại không?” Mẹ Ashlyn hỏi, bà sẽ không chấp nhận một lời
từ chối không có lời giải thích chính đáng.
“Thật sự thì, tôi không thể!”