“Cái giá đựng bánh đó tuyệt thật đấy!” Và họ tán gẫu về chuyện bạn có thể
tạo ra nó dễ dàng thế nào nếu bạn biết cách.
Hugo mang đồ uống quay lại và khi anh chia chúng cho mọi người,
Sarah lại thấy mình thắc mắc về Electra. Mặc dù cô ta cực kỳ hấp dẫn,
nhưng nếu anh đã quen biết cô ta quá lâu, chắc chắn anh phải thấy cô ta
không phù hợp với anh chứ? Hay đó chỉ là mơ tưởng của cô? Có lẽ họ hoàn
toàn hợp nhau. Có lẽ anh muốn một điều gì đó hơi khác biệt, kỳ lạ, một
người thích phiêu lưu và sẽ không kè kè bên cạnh anh suốt ngày.
“Này, Hugo,” Laurence hỏi, xen vào những ý nghĩ của cô. “Anh có
phát chán với chuyện váy vóc của cánh đàn bà con gái này không?” Anh
nháy mắt với Elsa, cô đỏ mặt, mỉm cười và nhìn xuống đất.
“Ờ...” Hugo bắt đầu nói.
“Anh ấy cực kỳ giỏi,” Bron nói. “Tôi đã xem khá nhiều tác phẩm của
anh ấy trong các cuốn album của Sarah - thật tuyệt vời!”
“Chà, cảm ơn cô, Bron.” Hugo cúi đầu. “Nhưng đó không phải là tất
cả những gì mà tôi làm.”
“Đúng vậy,” Elsa nói. “Bộ sưu tập ảnh của anh ấy rất ấn tượng.”
Hugo lại cúi đầu và cười.
Sarah đã luôn phân vân liệu cô có nên thú nhận là đã đến thăm triển
lãm của anh trước cả khi nó mở cửa không. Bây giờ sẽ là thời điểm thích
hợp, nhưng liệu cô có bị coi là một kẻ rình rập? Cô quyết định phải dũng
cảm. “Thật ra, Hugo ạ, tôi đã định nói với anh điều này. Anh biết cái triển
lãm mà anh tham gia chứ?”
Anh cười. “Tôi nghĩ là có. Xét cho cùng, tôi đã tham gia nó mà.”
“Ờ, tôi đã đến xem nó. Lúc đó tôi cũng đang có việc ở gần đấy.” Đây
là một lời nói dối, nhưng chỉ là một lời nói dối chẳng mấy tai hại. “Vì vậy