MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 109

Hà Tiêu ngước mắt nhìn anh, xem ra gương mặt lịch lãm trải qua cuộc

sống quân lữ tám năm đã không còn trắng nõn như trong ký ức, bới đi non
nớt, nhiều thêm tinh thần phấn chấn dồi dào, tôn lên tư thế oai hùng tràn trề
cả người. Hà Tiêu nhìn anh, cứ nhìn anh như vậy, thấy vậy Trình Miễn có
chút ngượng ngùng.

Anh buông cánh tay Hà Tiêu ra, không được tự nhiên lắm nhìn về phía

khác: “Thật ra thì anh đến tìm em giúp đỡ.”

Bỗng chuyển đề tài khiến Hà Tiêu sửng sốt. Cô mấp máy môi, hỏi

không mang theo cảm xúc gì: “Giúp đỡ cái gì?”

“Chuyện vặt.” Trình Miễn cởi mũ, vuốt đầu, đây là hành động thói

quen của anh, tỏ vẻ ra giờ phút này anh hơi chột dạ. Ánh mắt cong lên, cuối
cùng mới dừng trên người Hà Tiêu, “Còn nhớ lần đó đương nghỉ mệt gặp
hai ông lão kia không?”

Hà Tiêu suy nghĩ một chút rồi nhớ ra, sau đó ánh mắt nhìn Trình Miễn

có vài phần cảnh giác: “Rồi sao?”

“Là như vậy.” Trình Miễn hắng giọng một cái rồi nói: “Đó là lão chiến

hữu của ông nội anh, hai người thường xuyên liên lạc, trong lúc vô tình nói
ra chuyện của hai đứa mình. Nên ông nội gọi cho mẹ anh, cô giáo Triệu
cũng không rõ lắm, cho nên hỏi đến anh, cho nên…” Nói xong lời cuối
cùng, ánh mắt anh nhìn Hà Tiêu lấy lòng rõ ràng, “Mẹ anh em cũng biết rồi
đó, sau khi bà nghe nói em đang ở thành phố B thì bảo anh dù thế nào cũng
phải đưa em về nhà ăn bữa cơm.”

Hà Tiêu khó hiểu: “Em với anh có thể có chuyện gì?” Nghĩ lại cô lại

bỗng hiểu ra, “Có phải anh đã nói nhảm gì với ông khiến cho họ hiểu lầm
hay không?”

Hà Tiêu nghĩ thầm sao người này lại có thể vô lại đến mức này, tất cả

đều tại anh, kết quả gánh không nổi còn bắt cô đi giúp anh dàn xếp?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.