MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 111

Cứ như vậy đi, cô nói với người trong gương.

Đại viện trong trụ sở cũng là gia thuộc, cho nên vị trí địa lý gần với

khu vực thành thị. Chủ nhật tại thành phố B thường đông đúc, Hà Tiêu
không cho Trình Miễn đến đón, tự mình đón xe đi. Trong nửa tháng huấn
luyện tại cục thành phố trước khi cô và Chử Điềm làm chính thức, mỗi lần
ngồi xe bus đều đi ngang qua một đại viện. Viện thế này chắc là sẽ không
ghi rõ tên đơn vị của mình, cho nên mỗi khi Hà Tiêu đi qua chỉ có thể nhìn
thấy tấm bảng “vệ binh thần thánh bất khả xâm phạm” và lính trinh sát gác
cửa.

Hiện tại cuối cùng cô đã biết.

Nơi này thuộc về đại viện gia thuộc của Bộ tư lệnh trụ sở pháo binh

hai, mà trụ sở này còn có địa vị quan trọng trong tất cả quân đội pháo binh
hai. Trước tiên mỗi lữ đoàn tên lửa quản lý một đội tên lửa xuyên lục địa
nào đó được trang bị hàng loạt tên lửa DF, tạo thành bộ phận lực lượng hạt
nhân quan trọng của quốc gia, vị trí chiến lược đó nghĩ sơ cũmg biết được.

Hà Tiêu xuống xe bus, chỉ thấy một người đứng ven đường vẫy tay

với cô. Ngoại trừ Trình Miễn còn ai vào đây? Cô không để anh đón, anh
liền đứng ở cửa chờ. Trong thời tiết âm vài độ, anh mặc một chiếc áo lông
sẫm màu, bên dưới mặc quân trang màu thông xanh, hai tay bỏ vào túi,
lưng thẳng tắp, đi tới đi lui giống như là trạm canh gác di động.

Hà Tiêu nhìn anh có chút buồn cười.

Từ lúc Hà Tiêu xuống xe Trình Miễn đã nhìn thấy cô, nhìn cô khẩn

khoản đi về phía mình, anh kiềm chế lại kiềm chế mới đè nén được sự kích
động muốn chạy về phía cô. Cho nên khi cô đến gần, anh mới khẽ nhướng
chân mày, gương mặt vô cùng ấm áp: “Đến rồi.”

So ra vẻ mặt Hà Tiêu chẳng phải tự nhiên. Cô nắm thật chặt khăn

quàng cổ, cúi đầu ừ rồi đi lướt qua anh vào đại viện. Trình Miễn nghiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.