MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 113

nhìn thấy người đang đứng trong phòng khách, bà đứng ngây ra.

Hà Tiêu cũng đang đứng ở đó một mình hơi không biết phải làm sao,

nghe thấy động tĩnh trong bếp thì quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Triệu
Tố Uẩn đi ra khỏi phòng bếp. Bốn mắt nhìn nhau, cô nhanh chóng điều
chỉnh tâm trạng, khẽ nhoẻn khóe miệng, nở nụ cười ôn hòa tự nhiên: “Cô
giáo Triệu.”

Ánh mắt cô giáo Triệu lom lom nhìn cô gái đang đứng trước mặt

mình. Trong suy nghĩ của bà, Hà Tiêu luôn mang dáng vẻ lúc mười bảy
mười tám tuổi, giống như một đóa hoa chớm nở, bây giờ lại trổ mã duyên
dáng yêu kiều như vậy. Bà có chút không dám tin lắm quay đầu khẽ hỏi con
trai: “Đây là Tiếu Tiếu à?”

Trình Miễn bật cười nhìn mẹ mình.

Triệu Tố Uẩn cũng cười, bà đi đến nắm lấy tay Hà Tiêu, đánh giá

trong chốc lát rồi nói: “Nhận không ra rồi, đã lớn lên thành một cô gái như
vậy. Theo trí nhớ của dì, con đã cao hơn lúc còn học cấp ba.”

Hà Tiêu cầm lại tay bà, cúi đầu xuống.

“Nào, mau ngồi đi.” Cô giáo Triệu lôi kéo Hà Tiêu vào phòng khách,

“Bên ngoài tuyết rơi à, xem tay con lạnh này, lạnh không hả?”

Hà Tiêu nhìn Trình Miễn một cái, chỉ thấy anh bỏ hai tay vào túi đứng

một bên, khẽ cười hất hất cằm với cô. Hà Tiêu lập tức quay đầu ngồi xuống
ghế salon, cười trả lời cô giáo Triệu: “Không sao, cũng không lạnh lắm.”

Triệu Tố Uẩn nhìn cô, càng nhìn càng thích. Còn muốn tán gẫu vài câu

bỗng ngửi thấy một mùi khét, cô giáo Triệu khẽ vỗ trán: “Hỏng rồi! Nồi
xương của dì!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.