MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 115

Hà Tiêu hoàn hồn, trong lúc nhất thời hơi lúng túng.

“Dì nói là… chuyện bạn gái kia sao?” Hà Tiêu hơi ngại ngùng, “Đó là

Trình Miễn nói đùa thôi, ông lại tưởng thật.”

Triệu Tố Uẩn cười: “Dì cũng cảm thấy không thể nhanh vậy được.”

Hà Tiêu ừ rồi cúi đầu.

“Có điều dì hiểu rõ Trình Miễn, nó chưa bao giờ nói đùa kiểu này.” Cô

giáo Triệu cầm tay Hà Tiêu, gương mặt ấm áp: “Nó nói như vậy là thích
con thật.”

“Cô giáo Triệu…” Hà Tiêu hoảng hốt rút tay lại.

“Con yên tâm, nó chẳng nói với dì gì cả.” Triệu Tố Uẩn trấn an cô,

“Là tự dì nhìn ra được.” Bà nói, “Năm đó ba con chuyển nghề quá đột ngột,
vừa nói đi là hai ngày đã liên lạc xe xong, còn mang tất cả đồ vật sắp vào
trong vali. Ngày đi tuyết đã rơi, dì nghĩ thầm chờ tuyết tan đi cũng không
muộn, kết quả là hôm đó các người đã đi rồi. Dì nhớ là cha con đi xe theo,
con và mẹ con ngồi xe lửa.”

Hà Tiêu gật đầu: “Bời vì đổ tuyết nên cả đường mẹ con đều lo lắng

cho ba con.”

“Cho nên dì nói nhà con đi vội quá.” Cô giáo Triệu thở dài khe khẽ,

“Nhà con đi không bao lâu thì Trình Miễn đã trở về. Nửa năm không về
nhà nhưng vừa đặt hành lý xuống thì chuyện đầu tiên chính là gõ cửa nhà
con, biết nhà con đi rồi nó như nổi cơn điên chạy đến trạm xe lửa, dì và ba
nó cũng không cản được.”

Tim Hà Tiêu chợt giật thót, nói theo bản năng: “Con không, con không

thấy anh ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.