MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 114

Vì đón tiếp Hà Tiêu, cô giáo Triệu làm một bàn thức ăn lớn, Trình

Miễn giúp bưng thức ăn, không nhịn được nhắc nhở bà có chừng có mực
thôi, cũng không sợ con trai mình ghen tị à. Cô giáo kiệu mặc kệ anh, ăn
cơm xong lại đuổi anh đi rửa chén dọn dẹp phòng bếp, bà dẫn Hà Tiêu lên
lầu, ngồi xuống phòng khách nhỏ ở ngoài phòng ngủ của bà và Trình Kiến
Minh.

“Thằng nhóc Trình Miễn này, dì thấy nó về là chỉ toàn thêm phiền

phức. Để nó ở dưới lầu đợi, chúng ta ở đây thanh tịnh nói chuyện một
chút.” Vừa nói vừa rót cho Hà Tiêu một chén trà.

Hà Tiêu nhận lấy chén trà, không nói gì.

Triệu Tố Uẩn ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô ngoan ngoãn cúi đầu

uống trà, từ từ nói: “Từ năm lão Hà chuyển nghề, dì cũng không có gặp lại
con. Lính xuất ngũ khác ít nhiều gì cũng còn biết chút tin tức, còn ba con
thì giống như biến mất tăm mất tích vậy. Nếu để quân đội sắp xếp phải tốt
không, nhưng ba con lại tự chọn nghề, cũng không biết tìm đâu.”

“Ba con chính là kiểu như vậy, đã quen với cuộc sống tự mình rồi.”

“Cái đó kêu là kiên định, ba con chính là người trung trực thế đó.”

Hà Tiêu cười cười: “Mẹ con cũng thường nói ông như vậy, nói ông là

người làm ăn thật thà không kiếm được nhiều tiền.”

Cô giáo Triệu buồn cười, lại lôi kéo cô nói không ít chuyện trước kia ở

đại viện quân đội. Thân ở hoàn cảnh này, nghe những chuyện cũ kia, Hà
Tiêu gần như có ảo giác như cô đang quay về khi còn bé hát khúc quân ca.

“Tiếu Tiếu, con và Trình Miễn xảy ra chuyện gì? Ngày đó dì nghe ông

nội Trình Miễn nói trong điện thoại rất lâu, ông nói không rõ ràng, hỏi
Trình Miễn thì mới vài câu nó đã thấy phiền. Cho nên dì chỉ có thể hỏi
con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.