MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 112

đầu nhìn bóng lưng của cô, cào cào tóc, nở nụ cười nhẹ nhàng đi theo.

Lúc này Trình Miễn chỉ hận nhà mình sao không ở vị trí cuối cùng của

đại viện, đoạn đường này có thể đi với Hà Tiêu thêm chút nữa, không giống
như hiện tại, đi vài bước đã thấy cửa nhà anh. Cô giáo Triệu – Triệu Tổ
Uẩn đã chờ ở bên trong.

Đây chính là nguyên nhân tại sao Hà Tiêu nhận lời đến đây, bởi vì lúc

học trung học cơ sở của trường giành cho con em, Triệu Tổ Uẩn làm giáo
viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp của cô ba năm, cô là học sinh tiêu biểu
cho khóa ngữ văn của cô giáo Triệu ba năm. Đương nhiên tình cảm tương
đối thắm thiết.

Hà Tiêu đi theo Trình Miễn một trước một sau vào cửa.

Đón lấy đồ trong tay cô đặt qua một bên, Trình Miễn ló đầu vào bếp

tìm kiếm, đương muốn gọi cô giáo Triệu ra ngoài thì nghe thấy Triệu Tố
Uẩn ở bên trong gọi anh: “Đẹp trai, mau giúp mẹ lấy chai nước tương trong
tủ ra đây, mẹ không rảnh tay, nhanh lên đi!”

Trình Miễn sửng sốt, vô cùng lúng túng nhìn Hà Tiêu một cái rồi lách

mình vào bếp. Trong tiếng rang thức ăn, chỉ nghe anh oán trách một câu:
“Không phải đã nói với mẹ đừng kêu nhủ danh của con nữa sao.”

“Kêu hai mươi bảy năm rồi, không sửa được.”

Trình Miên hơi bất đắc dĩ, quyết định trước tiên bỏ vấn đề này sang

một bên: “Mẹ, Hà Tiêu đến rồi.”

“Cái gì?” Trong phòng bếp âm thanh hỗn tạp, cô giáo Triệu nhất thời

nghe không rõ.

Trình Miễn dứt khoát bắt một cái xương lên, choàng qua bả vai Triệu

Tố Uẩn, đẩy ra khỏi phòng bếp. Triệu Tố Uẩn đang muốn quở mắng cậu thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.