MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 128

Vất vả lắm mới xin nghỉ phép được, không nghĩ đến phút cuối còn xảy

ra chuyện như vậy. Cô nghe ở bên kia điện thoại mẹ đang trách móc lão Hà
làm việc xui rủi, không còn dùng được từ gì để nói, chán nản cúp điện
thoại.

Nhưng chuyện này làm sao bây giờ?

Hà Tiêu chống tay lên trán, suy tư một lát, vẫn quyết định về nhà

trước, trở về rồi tìm cách khác. Cô khom lưng nhấc hành lý lên, đương
chuẩn bị đi lại bỗng nghe thấy phía sau dường như có người kêu tên của cô.
Phút chốc quay người, sau khi thấy rõ ràng người đó, cô sửng sốt một chút,
lại cảm giác chóp mũi cay cay.

Là anh, Trình Miễn!

Trình Miễn bước nhanh lướt qua đám người đi về phía cô, vẻ vui

mừng trên mặt sau khi nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của cô lại biến thành lo
lắng: “Sao đứng đây một mình, em muốn đi đâu à?”

‘Em….” Hà Tiêu nắm chặt giấy chứng minh nhân dân trong tay,

không biết nên nói thế nào chuyện mình bị người ta lừa.

Trình Miễn cười cười, “Đi thôi, thừa dịp anh còn chút thời gian, đưa

em vào ga.” Vừa nói tay vừa đưa đến nhận lấy hành lý của cô.

Hà Tiêu vội vàng né về phía sau: “Không, không cần!”

Trình Miễn liền giật mình, buông lỏng tay, nhìn cô, vẻ mặt hơi nghi

ngờ. Hà Tiêu sợ anh hiểu lầm, chỉ đành phải nản lòng cúi đầu giải thích:
“Hôm nay em dự định rời nhà, có điều không có mua được vé xe lửa, cho
nên không đi được.”

“Em muốn đi đâu?” Trình Miễn hỏi gấp rút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.