MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 129

“Về quê.”

Trình Miễn nghe thấy, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Em ở đây

đợi anh trước một lát.”

Hà Tiêu nhìn anh đi qua một bên, lấy điện thoại di động ra gọi cho ai

đó. Có điều một phút sau anh đã cúp điện thoại trở lại, không nói lời nào
liền nhấc hành lý cô lên: “Đi thôi.”

Hà Tiêu bị anh làm cho sửng sốt: “Đi đâu?”

“Không phải em về quê sao? Có xe đến quê em, anh giúp em liên hệ

được một vé. Có điều xe màu xanh lục nên hơi chậm.”

Hà Tiêu nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên là hỏi ngay: “Sao anh biết

quê em?”

Quê cô là một huyện nhỏ trong một thành phố tầm thường ở phương

Bắc, tuy hồ sơ quân đội đều có ghi lại, nhưng thời điểm mẹ tùy quân rất
hiếm khi nhắc đến với người ta, phần lớn mọi người chỉ biết là nhà bọn họ
ở tỉnh nào đó, cụ thể thì không được rõ.

Trình Miễn chỉ cười cười thản nhiên, kéo vành nón xuống, nói với cô:

“Đi thôi, trễ nữa là không bắt kịp xe.”

Đầu óc Hà Tiêu hỗn loạn đi theo anh, bọn họ đi một vòng lớn, đi qua

một lối đi ngầm tương đối thưa người, đi đến sân ga. Thấy cách đó không
xa có một đoàn xe đang chờ và binh lính ngồi đầy trên xe, Hà Tiêu hoảng
sợ đứng yên.

Hóa ra chiếc xe trong miệng Trình Miễn chính là xe lửa quân sự đưa

bọn họ đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.