MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 135

tỉnh ngủ, cũng không để ý đến cô. Cho nên Hà Tiêu đành phải tìm Trình
Miễn, khi đó bọn họ đã trở thành bạn bè rồi.

Lúc ấy Trình Miễn không nói hai lời đã đồng ý, còn thành công tìm ra

giấy chứng nhận sĩ quan của Trình Kiến Minh cha anh, đến cửa bán vé trạm
xe lửa quân nhân mua vé đến thành phố chỗ đại viện cũ. Thừa dịp người
lớn hai nhà đều không chú ý đến, hai người thu dọn hành lý đơn giản chạy
thẳng đến trạm xe lửa.

Hai người giống như chú chim non rời khỏi lồng tre, suốt quảng

đường đi cũng vô cùng vui vẻ hưng phấn. Trò chuyện cả một đêm, gần rạng
sáng mới ngủ. Kết quả là vui quá hóa buồn, đến khi Hà Tiêu tỉnh dậy phát
hiện mình đã phát sốt.

Nhiệt độ lên cao đến bốn mươi độ, thân thể chút lạnh chút lại nóng.

Lúc ấy Trình Miễn cũng hơi bối rối, xuống xe lại ôm cô đến bệnh viện gần
đó, truyền vài bình nước biển nhiệt độ mới hạ xuống.

Hà Tiêu nhớ được khi ấy mình khó chịu khóc lóc, còn anh vẫn ôm cô,

trong lúc thần trí cô mơ hồ không rõ còn dịu giọng dỗ dành cô. Thế là cô
ngủ tiếp đi, đến khi cô tỉnh lại đã thấy lão Hà và Trình Kiến Minh. Chuyện
đi đại viện cũ cứ thế ảm đạm rồi xóa bỏ, hai người cũng cảm thấy xấu hổ,
sau này ai cũng không có nhắc đến nữa.

“Anh vẫn chưa hỏi em, sao bọn họ lại biết chúng ta đi đại viện cũ?”

Trình Miễn hỏi.

“Em để lại tờ giấy cho ba mẹ em, sợ bọn họ lo lắng.” Nhớ đến khi đó,

Hà Tiêu không khỏi hỏi thêm một câu, “Em cũng quên hỏi anh, sau khi trở
về anh phải chịu hình phạt thế nào?”

Trình Miên gãi gãi tóc không được tự nhiên lắm: “Phạt thôi.” Trình

Kiến Minh cho rằng anh lừa Hà Tiêu dẫn đi, phạt đứng kiểu lính cả đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.