MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 133

đội phân phát. Còn chút thức ăn khác tự mang theo bên người thì theo
nguyên tắc “chăm sóc gia quyến”, toàn bộ đều cho Hà Tiêu, cô nhìn “tâm
ý” chất đầy bàn của các chiến sĩ, cảm động đến dở khóc dở cười. Tự mình
giữ lại một chút, còn dư lại đều phân phát hết.

Trình Miễn đứng ở một bên, khẽ bật cười, nói thầm trong lòng: “Đám

lính tồi này thế mà ân cần.”

Giang Hải Dương ở một bên tham gia náo nhiệt: “Chị dâu, đồ không

thể ăn không, nếu không chị hát một bài cho chúng em nghe đi?”

Hà Tiêu trợn tròn mắt, giọng hát cô không hay. Dĩ nhiên Trình Miễn

cũng biết, hơn nữa anh còn bao che khuyết điểm, đạp một cú bắt Giang Hải
Dương trở về: “Tôi hát cho cậu nghe một khúc thế nào? Ba điều kỷ luật,
tám mục chú ý (1)!”

(1): Còn có tên là “Hồng Quân Kỷ Luật Ca”

Lại là một trận cười vang.

Sắc trời dần dần tối xuống, Từ Nghi ôm áo măng tô tìm ghế ba người

đi ngủ. Dựa theo quy định, anh và Trình Miễn phải thay phiên nhau trực
ban. Trình Miễn đầu hôm, anh phụ trách sau nửa đêm. Bởi vì đi về phía
bắc, nhiệt độ trong xe càng ngày càng thấp. Phía trên quy định, chuyến tàu
không có máy sưởi, các chiến sĩ da dày thịt béo lại tinh lực mạnh mẽ,
đương nhiên không sợ lạnh cóng. Hà Tiêu cũng không phải người yếu ớt,
nhưng vào đêm nhiệt độ chợt giảm xuống, cô dần dần hơi không chống
chịu được.

“Lạnh à?”

Một bàn tay ấm áp bỗng bao phủ tay cô, tim Hà Tiêu bỗng giật thót,

rồi sau đó lắc đầu: “Không, không lạnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.