MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 132

trên xử lý, may mắn một chút có thể sống chung hòa hợp, tất cả công việc
đều làm tốt. Ngược lại thì dễ dàng xảy ra vấn đề. Trình Miễn và Từ Nghi
thuộc về thành phần trước, bảng lý lịch của hai người cũng không khác
nhau lắm, bằng tuổi nhau, lý lịch giống nhau, tính cách trong cương có nhu,
cộng tác hai năm ít khi nào xảy ra mâu thuẫn.

Từ Nghi cười đưa tay: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Hà Tiêu cũng mỉm cười: “Em cũng nghe Điềm Điềm nhắc đến anh.”

Chử Điềm? Nhớ đến cô gái kia, Từ Nghi có chút nhức đầu: “Lần trước

cô ấy đến quân đội, quả thật anh không có chiêu đãi tốt.”

“Cô ấy không thù dai, có điều…” Dừng một chút, Hà Tiêu nói, “Em

còn chưa từng thấy cô ấy để ý ai đến như vậy.”

Từ Nghi cười cười, trong sự ôn hòa có chút chút bất đắc dĩ.

Trình Miễn vẫn không lên tiếng nhíu mày: “Được rồi, thấy sao tốt thì

làm đi.”

Hà Tiêu hơi ngớ ra. Trong lòng lại có cảm giác áy náy khó hiểu.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Chẳng biết từ lúc nào tiếng ca trong xe đã ngừng. Các chiến sĩ tụm

năm tụm ba lại với nhau, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là nhắm mắt nghỉ
ngơi dưỡng sức. Theo tốc độ của xe lửa quân sự, từ thành phố B đến Đông
Bắc cần khoảng bốn mươi tiếng. Đây cũng là thời gian nhàn rỗi cuối củng
của các chiến sĩ, một khi đến Đông Bắc thì huấn luyện dã ngoại khẩn
trương, kích thích sẽ phải bắt đầu.

Đoạn đường này Hà Tiêu cũng có rất nhiều chuyện trải qua, xe lửa

quân sự cũng không nấu cơm cung ứng, thức ăn của mọi người đều là quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.