MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 134

“Tay cũng lạnh đến vậy còn không lạnh?” Trình Miễn đứng dậy lấy áo

khoác măng tô chuyên dụng huấn luyện trong túi ra, để Hà Tiêu mặc vào.
Hà Tiêu do dự rồi nhận lấy.

Chiếc áo của người hơn một mét tám bọc trên người cô hiện lên vẻ vô

cùng to lớn. Hà Tiêu cảm giác cả người cũng rút vào bên trong. Cô cúi đầu
nhìn mình không khỏi bật cười. Trình Miễn đang giúp cô cài lại nút áo, vừa
ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng trong mắt Hà Tiêu vẫn
chưa rút đi, ấm áp và sáng ngời.

Trong nháy mắt, hai người cũng dừng tại đó, dường như thời gian

ngừng đọng. Cho đến khi một đoàn tàu chợt chạy qua ngoài cửa sổ, Hà
Tiêu mới như bị đánh thức, dời đi ánh mắt cực kỳ nhanh. Trình Miễn vẫn
còn duy trì tư thế khom lưng, anh nhìn xem bàn tay đang hẻ mở của mình,
lắc đầu cười khẽ.

“Tiếu Tiếu, em biết anh đang nghĩ đến gì không?”

Trái tim Hà Tiêu đập hơi nhanh, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ai

đó đã trở về chỗ ngồi, mới hỏi giọng bình ổn rõ ràng: “Cái gì?”

“Anh nghĩ đến chuyện có một năm lúc em nghỉ đông, anh với em cùng

đi đến đại viện cũ.” Trình Miễn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Hà Tiêu, rơi
vào màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ. “Khi đó cũng lạnh như bây giờ, còn
trút xuống bão tuyết, cũng là một chiếc xe màu xanh lục như vậy.”

Dĩ nhiên cô sẽ không quên.

Đó là lần đầu tiên cô nghe được tin tức đại viện cũ bị phá bỏ, vài buổi

tối cũng ngủ không ngon giấc, ý nghĩ duy nhất chính là trở về nhìn một lần,
bởi vì sau này có thể không nhìn thấy được nữa.

Tìm lão Hà chắc chắn không được, khi đó lão Hà dẫn theo lính của

mình bận phóng hỏa tiễn ở khe núi. Bà Điền cảm thấy cô nhất định chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.