MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 139

cô cũng chẳng bao giờ trở lại. Sau đó nữa thì lão Hà đến thành phố B làm
ăn, cả nhà bọn họ dọn đến đó, cơ hội trở về càng thiếu hơn.

Hà Tiêu quay đầu, đi theo bác cả đến gần sân.

Hôm trước bà nội xuất viện. Lúc đi qua trước phòng bà, Hà Tiêu cố ý

để nhẹ bước chân. Song chưa đi được mấy bước đã nghe thấy bà nội gỡ cửa
sổ hỏi: "Là Tiếu Tiếu trở về à? Là Tiếu Tiếu sao?" Trong lời nói hơi cấp
thiết.

Hà Tiêu và bác cả liếc mắt nhìn nhau, đẩy cửa phòng bà nội ra.

Bà đang nửa ngồi trên giường, thấy Hà Tiêu đi vào liền vén chăn lên

muốn xuống giường. Hà Tiêu vội đỡ bà, bà nội thuận tay bắt lấy cánh tay
cô, đôi mắt hơi đục cứ nhìn cô chằm chằm, toàn thân run rẩy.

Hà Tiêu sợ bà lạnh, dìu bà để bà nằm lại trên giường: "Đúng vậy bà

nội, con là Tiếu Tiếu, con đã về rồi."

Bà nội vẫn nắm lấy cô không buông, một tay khác sờ sờ mặt cô, chỉ

chốc lát sau lại lôi kéo hai tay Hà Tiêu bắt đầu khóc òa: "Bà nội xin lỗi con,
Tiếu Tiếu, bà nội xin lỗi con."

Hà Tiêu sửng sốt vội trấn an bà: "Bà đừng nói vậy bà nội, là con bất

hiếu..."

Bên này cô luống cuống tay chân, ở bên kia bác cả cười khổ giải thích:

"Trong khoảng thời gian này bà nội đều như vậy, nhắc đến con là luôn khóc
nói xin lỗi, khuyên như thế nào cũng không được."

Hà Tiêu nghe xong, lại nhìn bà nội đang nức nở, nhất thời hơi khó

chịu.

Khuyên thật lâu mới khuyên được bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.