MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 153

Khi đó Lỗi Lạc cũng giống như hiện tại, nếu để hình dung thì cô ta thì

chính là —— ngay cả 2 con chó hung dữ trong khu cũng ngoan ngoãn chơi
với cô ta, cùng nhau ngồi tẫy vẫy đuôi trước mặt cô ta.

Người nói điều này, chính là Diệp Hồng Kỳ. Bởi vì cậu ta luôn bị hai

con chó đặc biệt nghe lời Lỗi Lạc đuổi theo cắn, chạy quanh đại viện, vô
cùng ầm ĩ.

Nhớ lại chuyện cũ, Hà Tiêu không nhịn được cười.

Ông Hà ngẩng đầu nhìn cô: "Có phải gặp lại con bé đó, lại nhớ đến

chuyện trong đại viện?" Hỏi xong không đợi Hà Tiêu trả lời, còn nói, "Xem
ra thành phố B là nơi may mắn, trước kia cha gặp lại một người quen cũ
trong quân khu, hôm nay là Lỗi Lạc, lần trước là ai nhỉ —— con trai nhà
lão Trình, Trình Miễn?"

Hà Tiêu bị hỏi có hơi chột dạ.

Mặc dù lão Hà cũng không biết chuyện giữa Hà Tiêu và Trình Miễn,

nhưng bị cha hỏi như vậy, trong lòng Hà Tiêu vẫn run lên.

Cô vâng một tiếng, không nói gì thêm.

"Nhiều năm không gặp, có thể gặp được ở đây cũng coi là có duyên,

cũng phải cám ơn người ta. Hay là, hôm khác mời cậu ấy đến nhà ăn bữa
cơm, cha vào bếp."

Hà Tiêu thấy cha hăng hái như vậy thì sợ hết hồn: "Cha đừng tưởng

gió đến là có mưa, chắc bây giờ anh ta vẫn còn ở Đông Bắc luyện tập. Hơn
nữa, mẹ đâu có ở nhà, cha mời một vị quân nhân đến nhà, mẹ có thể vui
lòng sao?"

Lão Hà cũng đã tỉnh lại, cười cảm khái nói: "Già rồi nên hồ đồ." Dừng

một chút, lại hỏi, "Hiện giờ cha Trình Miễn vẫn là Tham mưu trưởng ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.