MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 152

quả, sang phòng làm việc của mình đợi hay thế nào?"

"Không được." Hà Tiêu khẽ mỉm cười, "Mình về nhà."

Lỗi Lạc ngẩn ra, hơi giận: "Cậu cố ý trêu mình phải không?"

Hà Tiêu rất không thích kiểu tùy tiện nhăn mặt của cô ta, hơn nữa cô

cũng không phải cố ý: "Cha mẹ mình đều đi làm, buổi trưa mình phải về
nấu cơm cho họ. Dù sao mình vẫn còn thuốc, muộn hai ngày, không sao
đâu."

"Không nghĩ cậu trả ơn với bác sĩ như vậy." Lỗi lạc hừ lạnh một tiếng,

"Được lắm, đi thong thả không tiễn."

Hà Tiêu cũng biết Lỗi Lạc không vừa mắt với mình đâu phải ngày một

ngày hai, cũng có thể là bảy năm, tám năm, hoặc là lâu hơn. Mặc dù nói
vấn đề của hai cô có chút trẻ con, nhưng muốn xóa bỏ cũng không phải đơn
giản.

Vì vậy Hà Tiêu cười nhẹ, xoay người rời đi.

Buổi trưa chỉ có mình ông Hà quay về.

Hà Tiêu ăn cơm cùng ông, vừa nói về chuyện buổi sáng. Ông Hà vẫn

còn nhớ cô ta, câu đầu tiên liền nói: "Có phải chính là con bé mà khi chúng
ta chuyển đến đại viện, lúc nào cũng xúi những đứa trẻ khác không chơi
cùng con?"

Hà Tiêu im lặng, thừa nhận ông Hà nhớ rất chính xác. Lỗi Lạc và

Trình Miễn giống nhau, đềù quen biết ở đại viện, trước khi cô chuyển đến
thì họ đã ở đó rồi. Sau khi cô chuyển đến, không biết mình sao lại chọc
giận Lỗi Lạc, khiến cô ta xúi toàn bộ trẻ con ở đại viện cô lập cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.