MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 177

kịp nữa rồi.

Hà Tiêu quay lại nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi: "Thật phải ăn sao? Sẽ bị

chỉnh rất thảm."

Trình Miễn thu tầm mắt lại, nhìn quả táo trong tay lão Ngô, suy nghĩ

một lúc lâu, hỏi: "Nói cách khác, hai chúng tôi mỗi người cắn một miếng
coi như qua cửa?"

Lão Ngô gật đầu một cái: "Bingo."

Trình Miễn giả vờ nhức đầu ho khan một tiếng: "thật không nhìn ra,

lão Ngô lại âm hiểm thế này?"

Lão Ngô vui vẻ: "Ý kiến quần chúng, ý kiến quần chúng."

"."

Trình Miễn gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm quả táo trong

nháy mắt trở nên rất sắc bén.

Lão Ngô đặt quả táo ở giữa Trình Miễn và Hà Tiêu, tay nắm chặt sợi

dây, đang định nói chuẩn bị bắt đầu, đột nhiên Trình Miễn đưa tay cầm quả
táo, há to miệng cắn. Sau đó, đúng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng,
kéo eo Hà Tiêu sang, đem nửa miếng táo còn lại vào trong miệng cô.

Hà Tiêu cũng ngốc, gần như là vô thức hé miệng, mặc cho anh hành

động, chỉ thấy hai hàm răng trắng của Trình Miễn cắn một phát, quả táo đã
vào trong miệng Hà Tiêu.

Dùng cách này khiến mặt Hà Tiêu đỏ lên. Cô cắn quả táo, cố gắng

ngậm miệng lại, đúng lúc ngậm phải môi dưới của Trình Miễn còn chưa kịp
thu lại.

Hết chương 17.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.