MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 182

"Mình có thể không lo sao? Suy nghĩ một chút thấy hôm nay liên

trưởng Trình nhìn mình với ánh mắt đó. Phải thừa nhận, Trình Miễn vẫn
luôn bênh vực cậu, bởi vì ngày trước bọn mình làm hỏng chuyện, anh ta
vẫn không muốn gặp mình."

Nghe Lỗi Lạc nói tới quá khứ của các cô nhẹ nhàng bâng quơ như vậy,

Hà Tiêu trong lòng hơi mất bình tĩnh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng
nói: "Nói đi, cậu có điều muốn nói với mình phải không."

"Không có gì, chỉ muốn ôn chuyện với cậu thôi." Đi đến đường lớn,

Lỗi Lạc thở phào nhẹ nhõm, "Những năm qua, cậu có nghe được chút tin
tức của Hồng Kì không?"

"Không có."

"Dứt khoát thật đấy." Lỗi Lạc cười cười, ”Vậy để mình nói cho cậu

biết, bây giờ anh ấy đang ở căn cứ không quân sa mạc Tây Bắc, lên cấp bậc
Thượng úy rồi, đảm nhiệm đội trưởng đội xạ kích, thấy thế nào, trâu bò
không?"

"Trâu bò."

Lỗi Lạc dần dần không cười nữa, "Là quá trâu. Ở bộ đội bốn năm, cứ

như chết ở đó rồi ấy, không một lần trở về."

"Cậu đừng nói như vậy."

Lỗi Lạc giật mình phản úng lại điều mình vừa bói, âm thầm hừ hai

tiếng, liếc mắt nhìn Hà Tiêu: "Thế nào, cậu vẫn còn lo lắng cho anh ấy?”

"Mình chỉ muốn nhắc cậu đừng tùy tiện nguyền rủa người khác."

Lỗi Lạc hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.