MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 225

nề. Hà Tiêu có thể cảm thấy Trình Kiến Minh đối với Triệu Tố Uẩn lo lắng
và yêu thương, nếu không phải bất đắc dĩ, bây giờ nhất định phải ở bên
cạnh bà.

Có lẽ, đây chính là điều bất đắc dĩ của quân nhân. Mặc dù bản thân

Trình Kiến Minh có địa vị cao như vậy, cũng không thể tránh khỏi.

Cuộc phẫu thuật của Triệu Tố Uẩn tiến hành rất thuận lợi, cũng không

có đau đầu và phản ứng không tốt, chỉ cần nằm viện điều trị một tháng, sau
đó chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.

Ở đây có hộ lý chăm sóc rất tốt về mọi mặt. Cứ đến thứ 7 , Hà Tiêu lại

đến thăm bà một chút, có thể thấy, có cô ở đây, Giáo sư Triệu tâm tình rất
tốt.

"Tay nghề hầm canh cá cách thủy, là theo ba con học phải không?"

Hà Tiêu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: "Làm sao dì biết ạ?"

Giáo sư Triệu cười một tiếng: "Hồi trước ở trong viện, tài nấu nướng

của ba con rất nối tiếng, hễ khi nào đến nhà con ăn cơm, không có ai không
khen . Nói thật, khi đó có không ít người hâm mộ mẹ con."

"Nhưng con lại không thấy mẹ con khen ba, ngược lại con thường

nghe bà nói, bởi vì lúc còn trẻ ba con đã từng làm ở ban cấp dưỡng, từng
làm sĩ quan hậu cần, cho nên cơm nấu được đều là tiêu chuẩn của phòng ăn
tập thể trong đơn vị bộ đội."

"Dì cảm thấy tốt mà, như bác Trình của con, một năm chẳng nấu ăn

được mấy lần, cho nên dù khó ăn như thế nào, thì đó cũng là chuyện tốt
mà." Giáo sư Triệu đột nhiên thở dài, "Có lẽ dig nên nói luôn, thằng nhóc
Trình Miễn cũng không biết nấu cơm, chỉ biết duy nhất một món là trứng
gà xào cà chua, nhưng mỗi lần cũng đều cho nhiều muối."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.