MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 242

Nguyên nhân thật ra thì rất đơn giản, đáng lẽ sĩ quan cấp năm trở lên

đều cần người phục vụ. Phạm vi ngày càng mở rộng, thì người cần chăm
sóc càng nhiều. Lão Hoắc ở đại viện này đã mười mấy năm, lại không có
người nâng đỡ, nói một cách dễ nghe, nếu không phải ở đây cần người
trông coi, có lẽ anh đã sớm lui. Hơn nữa, đội ngũ sĩ quan theo chân bọn họ
bây giờ cũng chẳng còn ai.

"Trong quân đội mấy lão sĩ quan thường nói: bọn họ làm công việc ổn

định, chúng ta làm việc tạm thời. Suy nghĩ một chút cũng thấy rất có đạo
lý." Trình Miễn nói, " Đối với một cán bộ mà nói điều động công tác là một
việc hết sức bình thường, công tác ở một chỗ sau khoảng 3 năm thì sẽ được
điều động. Nhưng đối sĩ quan mà nói, không có nguyên nhân đặc biệt, thì
từ khi nhập ngũ đến khi giải ngũ, chỉ có thể công tác ở một đơn vị mà thôi."

Hà Tiêu không hiểu : "Đổi đến nơi khác thì phải bắt đầu một lần nữa,

so với về nhà, cũng sẽ có khó khăn. Hơn nữa, em thấy anh ta có nhiều tình
cảm với đại viện này." Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa, cô
nói, "Nếu có thể, em cũng muốn ở lại đây."

"Vậy cũng không được." Ngay lập tức Trình Miễn có phản ứng bật

thốt lên, sau đó lại cười: "Nhưng mà anh tin rằng, cho dù như vậy, anh cũng
vẫn gặp được em."

Quá tự tin với bản thân mình rồi.

Ánh mắt Hà Tiêu liếc nhìn anh, cũng không lên tiếng đả kích, chỉ nắm

chặt bàn tay đang lôi kéo tay mình.

Trở lại nhà khách, Hà Tiêu mới cảm thấy thật sự là mệt, vào phòng vệ

sinh kiểm tra máy nước nóng, thấy nước vừa ấm thì chuẩn bị đi tắm.

Lúc này Hà Tiêu mới nhớ tới mình không mang quần áo để tắm rửa,

đang buồn phiền thì Trình Miễn gõ cửa đưa tới một chiếc túi. Cách một
cánh cửa, anh nhỏ giọng dặn dò: "Quần áo để thay đều ở bên trong đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.