xử phạt nặng một chút là xong nhưng bên kia không đồng ý, nói nếu không
chó họ câu trả lời hài lòng thì họ sẽ kiện lên phía trên, không tin không đem
được Trương Lập Quân vào phòng giam."
Từ Nghi suy nghĩ một chút: "Chuyện này nếu thật sự muốn giải quyết
như vậy, chưa chắc bọn họ đã thắng."
Lão Mã chỉ là lắc đầu một cái: "Một khi liên lụy đến địa phương, rất
nhiều chuyện nói tốt cũng không được."
Ba người rầm mặc một hồi, sau trình miễn mở miệng hỏi: "Doanh
trưởng, ngài cứ việc nói thẳng đi, trong sư đoàn quyết định gì ạ ."
Lão Mã thở dài: "Năm nayTrương Lập Quân cũng đã hoàn thành hai
khóa phải không? Còn muốn lưu đội, sợ rằng không dễ dàng."
Trình Miễn ánh mắt rét lạnh: "Để cho cậu ta đi? Trong doanh đoạn
thời gian trước nhưng mới vừa xuống thông báo nói muốn sang năm đưa
cậu ta và hai binh khác đi học tập ."
"Chủ yếu là vì ảnh hưởng xấu. Chiến sĩ của chúng ta, đã không về
doanh trại, còn uống rượu say cùng người ở trên đường đánh nhau, chuyện
này truyền đi vốn không dễ nghe. Còn nữa , Trương Lập Quân không biết
nặng nhẹ, vừa ra tay liền đem người ta đánh đến bị thương cấp mười. Vốn
là một chuyện rất đơn giản, đến nước này, mâu thuẫn không muốn thăng
cấp cũng khó !"
"Vậy cũng không đến nỗi ——"
"Phải không chuyện đó!" Lão Mã cắt đứt lời của anh, "Nhưng vấn đề
này không phải do tôi và cậu định đoạt!"
Trình Miễn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt khó xử của lão
Mã, anh đành nuốt lời nói lại.